Vừa lấy kính ra, Tạ Thư Diễn dựa vào không thể nhìn rõ, có chút vò mẻ lại sứt, đặc biệt là sau khi nghe được câu trả lời của Hạ Phỉ, anh cắn quai hàm có chút run rẩy, cổ họng không ngừng phát ra tiếng như động vật nhỏ.
Hạ Phỉ không phải ý chí sắt đá, Tạ Thư Diễn rõ ràng thích hắn, thích hắn tại sao lại ly hôn? Ly hôn thì cũng coi như xong, tại sao còn không để ý đến hắn.
Lần đầu tiên anh không có đi ôm Tạ Thư Diễn, uốn cong ngón trỏ và đỡ trán của Tạ Thư Diễn, hắn dùng một chút lực.
Đây là lần tiếp xúc thân thể duy nhất giữa hắn và Tạ Thư Diễn, nói chuyện cũng khách khí lớn, làm một bộ hôm nay Tạ Thư Diễn không nói rõ ràng sẽ không bỏ cuộc.
"Vì cái gì trốn tránh anh?"
Giọng điệu chính trực của Hạ Phỉ làm Tạ Thư Diễn muốn khóc, né tránh ngón tay của Hạ Phỉ, muốn ẩn thân, dưới ánh mắt sáng rực của Hạ Phỉ, anh chỉ có thể ôm gối bất lực.
Mọi người đều khóc giống nhau, rất là xấu hổ, lộ ra vẻ mong manh khó có thể thấy được so với lúc bình thường, đặc biệt là Tạ Thư Diễn, ngay cả ánh mắt của anh so với bình thường cũng uể oải rất nhiều, chăm chú nhìn một chỗ không ngừng run rẩy.
"Tôi không muốn...!làm phiền anh...!anh không cần phải giải thích với bố tôi bọn họ...!cùng tôi một chỗ...!không có lừa anh...!anh không có chỗ nào là không tốt...!anh không cần miễn cưỡng đền bù tổn thất cho tôi, cả đời dài như vậy...!Kết hôn...!Phải cùng người mình yêu thích kết"
Bằng không sẽ giống như hai người bọn họ, không có dùng tình cảm làm cơ sở, làm tốt hơn nữa cũng không có kết quả tốt.
Đây không phải là có chút nói nhảm sao? Chính bản thân mà không thích hắn, ly hôn xong cũng có thể trăm phương ngàn kế tiếp cận, vậy Tạ Thư Diễn là có ý gì?
Hạ Phỉ thấp giọng hỏi lại: "Ý của em là nói, em không phải người anh thích, cho nên em không muốn cùng anh một chỗ?"
Tạ Thư Diễn ngừng nức nở, nước mắt chảy dài trên cằm, ướt đẫm đầu gối, có tiếng nói trong lòng anh hỏi, dựa vào cái gì Hạ Phỉ trả đũa?
"Rõ ràng là anh...!Tại sao lại trách tôi?..."
Hạ Phỉ suýt nữa bật cười, "Ai nói với em? Em đã hỏi anh chưa? Có phải anh thích em hay không, anh có tiếng nói cuối cùng không?"
Hạ Phỉ vì cái gì dữ dội như vậy? Vì sao nói hươu nói vượn lại hung dữ như vậy?
Tạ Thư Diễn ngẩng đầu, "Chính anh nói..."
"Anh nói khi nào?"
Liệu anh có phải đưa bằng chứng trước đến trước mặt Hạ Phỉ thì hắn mới thừa nhận nó không? Tạ Thư Diễn hít một hơi thật sâu, "Lần trước khi đi thực tập về...!anh đã nói chuyện với Lục Khôn trong quán rượu...!rằng không thể nào ở lại với em...!vì trách nhiệm...!mà không có cảm tình...!"
"Em đi qua quán rượu?" Hạ Phỉ đã minh bạch tại sao thái độ của Tạ Thư Diễn lại thay đổi đại biến.
Hắn không nhớ mình đã nói gì, nhưng chắc chắn không phải là những gì mà Tạ Thư Diễn đã nói: "Em đều đã đứng ở bên ngoài rồi mà vì cái gì lại không nghe hết?"
Hạ Phỉ xoa xoa mặt, lui về phía sau hai bước, tức giận đến muốn cười.
"Tiền căn hậu quả em đều không nghe sao? Anh nói với Khôn Tử là lúc ban đầu chúng ta tình cờ kết hôn là ngoài ý muốn, em ra về lửng lơ như vậy? Anh nói muốn tái hôn với em, em có nghe được không? Hử?"
Hạ Phỉ nói từng cái, Tạ Thư Diễn đều minh bạch, nhưng anh không thể kết nối thông tin nhận được một cách chính xác, hắn nghẹn lời.
"Em còn không có nghe thấy nội dung sau, tại sao lúc đó không tức giận tiến vào tra hỏi anh? Em lúc đó không hỏi, về sau cũng không hỏi." Hạ Phỉ nhấc cằm Tạ Thư Diễn lên "Tạ Thư Diễn em còn dài miệng cái gì? Anh còn không có khóc a., em ngược lại ủy khuất anh, em nói anh không thích liền là không thích sao? Em có hỏi anh chưa?"
Tạ Thư Diễn nhắm mắt lại không dám nhìn Hạ Phỉ, cũng chưa từng hỏi, trả lời Hạ Phỉ giọng nói rất nhỏ, "Em không dám..."
Hạ Phỉ thực sự không muốn chỉ trích Tạ Thư Diễn, em ấy không có kinh nghiệm yêu đương, hắn và Tạ Thư Diễn khởi đầu không tốt, hắn cũng không cho Tạ Thư Diễn được vốn liếng chính đáng.
Tạ Thư Diễn chẳng qua chỉ trích sự tình hắn thích em ấy, nhưng không phủ nhận sự tình ưa thích Hạ Phỉ, Hạ Phỉ giúp Tạ Thư Diễn lau nước mắt, "Tạ Thư Diễn, em thích anh từ khi nào? Tại sao em không nói cho anh biết? Anh rất khoẻ truy em, em xem anh như vậy nghe lời, em còn gì mà không dám?"
Gạt người.
Gạt người, Tạ Thư Diễn không dám, hết thảy là Hạ Phỉ cho.
Tạ Thư Diễn sở dĩ quyết định ly hôn, là do trước kỳ phát tình một tháng.
Chu kỳ phát tình của anh không ổn định và không đều đặn, phải đến đêm đến kỳ động dục, Tạ Thư Diễn mới ra khỏi lớp về nhà và dần dần cảm thấy có điều gì đó không ổn với mình.
Sau khi kết hôn, anh không còn có thể dựa vào thuốc ức chế, ở nhà cũng không có chuẩn bị những thứ như vậy, Hạ Phỉ không có ở nhà, cho nên anh chỉ có thể tuyệt vọng gọi cho Hạ Phỉ.
Khi ngón tay anh không thể bấm chính xác nút quay số, và ý thức dần trở nên mờ nhạt, một tiếng động lớn phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.
Anh không nhớ lúc đó anh đã nói gì và Hạ Phỉ đã nói gì, sau khi cúp điện thoại, anh không thể liên lạc được nữa.
Tạ Thư Diễn đã đợi rất lâu, đợi đến lúc kỳ phát tình làm anh ướt đẫm, vẫn không đợi được Hạ Phỉ quay lại.
Hạ Phỉ được Tạ Thư Diễn nhắc nhở, hắn nhớ lại tình hình khi hắn trở về nhà vào sáng hôm đó, lúc mở cửa phòng ngủ, hắn tỉnh rượu hẳn, mùi hoa quỳnh hỗn loạn đan xen, Tạ Thư Diễn ôm quần áo của hắn, như là tùy thời điểm đều có thể héo rũ úa tàn.
Hạ Phỉ muốn ngụy biện cho chính mình, "Không phải...!Diễn Diễn...!anh lúc ấy không có ý thức đã nhận được điện thoại của em..."
Tạ Thư Diễn không muốn cùng người say rượu so đo, cũng biết Hạ Phỉ có thể là vô ý, nhưng lúc phát tình của omega là lúc mỏng manh nhất, vô luận anh có tự trình bày như nào cũng không thể tự thuyết phục mình.
Hạ Phỉ không có nghĩa vụ phải mang lại cho anh cái gọi là cảm giác an toàn, nhưng anh vẫn hy vọng nó một cách xa vời.
"Không phải vấn đề điện thoại...!Em cũng...!Em chưa từng nghĩ trách cứ anh, chỉ là...!em nghĩ kết hôn lâu như vậy...!em vẫn là không thể khiến cho anh thích em...!em cũng không khống chế nổi mình thích...!Hôn nhân có thể là gánh nặng cho anh...!vì vậy...!em chỉ muốn ly hôn...!"
Đặc biệt là sau khi biết sự tồn tại của Ninh Tất, Tạ Thư Diễn sẽ cảm thấy có lỗi, nếu không có sự xuất hiện đột ngột của anh, Hạ Phỉ có thể sẽ hòa hảo với Ninh Tất.
Tạ Thư Diễn không biết gì về tình yêu, thích điều đó là không thể kiểm soát, và kiềm chế là một phản ứng bản năng.
Anh cũng muốn cảm xúc mạnh mẽ hơn và chủ động hơn, nhưng anh thực sự không có tự tin.
Hạ Phỉ mất đi khí chất ban đầu, hắn ngồi xổm trước mặt Tạ Thư Diễn.
Tạ Thư Diễn bắt đầu thích hắn từ khi nào? Tại sao hắn không nhận thấy điều đó chút nào.
"Em yêu thích anh...!là từ khi nào vậy?" Giống như Tạ Thư Diễn hoài nghi Hạ Phỉ thích mình giống nhau, Hạ Phỉ cũng không dám đánh cược lớn là Tạ Thư Diễn thích hắn.
Kể từ khi? Có lẽ là từ khi Hạ Phỉ nói trước mặt bố của Tạ Thư Diễn rằng anh sẽ kết hôn.
Chuyện giữa hai người họ chỉ là ngoài ý muốn, Hạ Phỉ không chịu trách nhiệm, nhưng người lạ mặt thực sự đồng ý đi cùng anh để đối mặt với nó.
Chắc hẳn Hạ Phỉ sẽ không biết Tạ Thư Diễn đã hoảng loạn và hoảng sợ như thế nào vào lúc đó.
"Sớm như vậy..." Hạ Phỉ lẩm bẩm, hắn có tài đức gì a...
Bây giờ hắn mới hiểu Tạ Thư Diễn không bao giờ cao cao tại thượng trước mặt hắn, cũng không có cự nhân vạn dặm, ngược lại hắn không có sắm một bộ dạng chồng tốt, là hắn cầm lấy hợp đồng và vạch ra đường ba tám tuyến với Tạ Thư Diễn.
Tạ Thư Diễn trân trọng tình cảm của mình và cẩn thận giấu nó trong lòng, hắn không xứng đáng để Tạ Thư Diễn thích.
Hạ Phỉ đặt hai chân Tạ Thư Diễn xuống, không để cho em ấy co lại thành quả bóng, "Anh làm sai rồi, Diễn Diễn, anh...!không phải anh không hỏi, mà là anh không nói cho em biết, anh nên nói thích em...!nên nói với em sớm hơn.
Do anh đã sử dụng sai phương pháp."
"Anh đáng để em không quan tâm đến anh." Không biết từ bao giờ, Hạ Phỉ đã chen vào giữa hai chân Tạ Thư Diễn, " Về sau sẽ không xảy ra nữa.
Em cho anh thêm một cơ hội được không?
Tạ Thư Diễn ho khan một tiếng, "Hạ Phỉ...!anh uống rượu..."
Có thể đó chỉ là do chất cồn, cũng có thể chỉ là một ý thích bất chợt, Tạ Thư Diễn thực sự không kìm được cảm xúc thăng trầm.
"Anh uống hai hớp, đầu óc minh mẫn, từng lời nói đều xuất phát từ trái tim, anh biết mình đang nói cái gì." Hạ Phỉ ấn lòng bàn tay Tạ Thư Diễn vào lòng, "Ninh Tất hỏi anh nếu không có em, có phải bọn anh sẽ hoà hảo không? Chính là không có loại này được, em đã xuất hiện.
Thích của anh có thể muộn hơn bạn một chút, nhưng anh đang cố gắng bắt kịp em, Diễn Diễn, anh muốn tái hôn, anh đối với em trước và sau đều muốn tái hôn, anh thích em, em hãy để anh sử dụng đúng cách để ở bên nhau một lần nữa, được không? "
"Anh biết trước đây anh không có chính kiến, đôi khi nói chuyện với em cũng không nghiêm túc.
Anh có thể thay đổi được.
Em có thể thấy rằng anh không hề lừa dối em.
Hãy xem trong khoảng thời gian vừa rồi anh theo đuổi em như nào, cho anh thêm một cơ hội, được không em?"
Tạ Thư Diễn nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Phỉ, như thể đang tìm kiếm khả năng Hạ Phỉ nói dối, nhưng ánh mắt Hạ Phỉ chỉ có chân thành và vội vàng.
Trái tim con người là thứ cứng nhất, ẩn chứa tình cảm như tường đồng, vách sắt, lòng người cũng là thứ mềm yếu nhất, không có nó thì trông thật không thể phá vỡ, bạn có thể bị lung lay bởi sự ưu ái dù là nhỏ nhất của đối phương.
Cảm xúc chỉ là một trận đấu, thời điểm đối phương đáp lại bạn, bạn sẽ quên đi chuyện không vui trong quá khứ, trong lòng nóng nảy, hận không thể đốt tẫn tất cả, bất chấp hậu quả ra sao.
Tạ Thư Diễn cắn chặt môi, tiếng nức nở vẫn không thể kìm nén được, không thể mở miệng trả lời lời nói của Hạ Phỉ, anh lặng lẽ trèo ngón tay lên mu bàn tay Hạ Phỉ, trước khi anh có thể hoàn toàn phủ tay mình lên, thắt lưng của anh trở nên nóng bỏng và Hạ Phỉ ôm lấy anh.
Hạ Phỉ nửa quỳ giữa hai chân của Tạ Thư Diễn, vừa vặn đến vị trí eo của Tạ Thư Diễn.
Cái đầu lao vào ngực Tạ Thư Diễn, Hạ Phỉ coi những động tác tinh tế đó như phản ứng của Tạ Thư Diễn.
Hắn sợ rằng Tạ Thư Diễn sẽ hối hận.
Có thể như vậy không biết xấu hổ.
"Diễn Diễn, em đáp ứng anh, em không thể không thừa nhận nó."
Hạ Phỉ ôm Tạ Thư Diễn vẫn không nhúc nhích, ngọn đèn ngủ nhỏ khiến tầm nhìn của hắn không được tốt, căn phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nức nở của Tạ Thư Diễn.
Cho đến khi Hạ Phỉ cảm nhận được sự đụng chạm trên đỉnh đầu của mình, Tạ Thư Diễn đang vuốt tóc hắn, nghe thấy giọng mũi nặng nề của Tạ Thư Diễn, "Anh buông em ra đã...!Em sẽ nhận nợ."
Giọng điệu của Tạ Thư Diễn có vẻ đáng thương và non nớt, giọng mũi hoàn toàn che đi vẻ lạnh lùng thường ngày, Hạ Phỉ chậm rãi buông anh ra, "Anh đi bật đèn."
Hạ Phỉ đứng dậy ngay lập tức, hôn Tạ Thư Diễn một cái, trái tim treo cổ đã được trở lại lồng ngực.
Hắn bước đến cửa nhấn công tắc, mắt nhìn không điều chỉnh được ánh sáng một lúc cũng không để ý đến chân mình, hắn đạp mạnh vào chiếc túi đặt ở cửa.
"Đây là cái gì?" Hạ Phỉ ngồi xổm xuống nhìn qua hai chiếc túi, chúng đều là quần áo và đồ dùng của hắn.
Hắn đột ngột đứng dậy và nâng giọng.
"Tạ Thư Diễn, đồ vật của anh em cũng đã thu thập xong hết rồi? Em định trực tiếp ném cho anh phải không?"
Tạ Thư Diễn lúng túng đứng lên, cố gắng đi qua tủ giày nhìn hai cái túi rồi nói nhỏ: "Em...!vẫn chưa nghĩ ra có nên ném qua cho anh không...!chỉ thu thập thôi..."
Hạ Phỉ sao có thể theo anh, đem túi xách đến trước mặt Tạ Thư Diễn, lấy hết mọi thứ ra, "Em trả hết về chỗ cũ cho anh, anh liền không so đo với em."
"A..." Tạ Thư Diễn vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc, vô thức nhặt thứ đó lên và nhìn xung quanh, cố gắng nhớ xem nó nên ở đâu.
Hạ Phỉ đi theo Tạ Thư Diễn với chiếc túi, Tạ Thư Diễn nhớ vị trí gần đúng, nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng, anh không chắc nó có ở vị trí ban đầu hay không.
Sau khi đặt nó xuống, anh quay lại nhìn Hạ Phỉ, Hạ Phỉ không nói, dù sao chính là đi theo hắn, sau khi đặt lại mọi thứ, nét mặt của Hạ Phỉ thay đổi rõ rệt, hắn cười nói với Tạ Thư Diễn: "Kỳ thật anh cũng không nhớ là để ở đâu, em bảo chỗ nào chính là chỗ ấy a"
Tạ Thư Diễn vừa mới khóc đến quá lợi hại, tâm tình chấn động cũng lợi hại, sau khi Hạ Phỉ đi cùng anh quanh nhà một vài lần, anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Đã muộn, Hạ Phỉ chỉ đơn giản là tắm rửa và giục Tạ Thư Diễn đi ngủ.
Lấy đêm nay làm ranh giới, Hạ Phỉ cảm thấy có lỗi với Tạ Thư Diễn và ăn năn về quá khứ, nhưng hắn có một khao khát tương lai và hướng tới nó nhiều hơn, bởi vì mỗi sáng mai trong tương lai, khoảnh khắc hắn mở mắt ra, hắn có thể nhìn thấy Tạ Thư Diễn nằm bên cạnh mình.
...
6/6/2021
-Đi săn sale đi các nàng.
Còn tôi nghèo đề sự
#NTT.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...