51.
"Lần sau đi." Vào cửa rồi Trịnh Quan Ngữ còn đau khổ cầu xin, "Anh không chuẩn bị gì hết, thế này không được."
"Không cần chuẩn bị gì hết."
Vậy cũng không thể bẩn bẩn vừa từ trường quay về đã vào thẳng bàn ăn nhà em được...
Trịnh Quan Ngữ có chút câm lặng, hơn nữa thấy Minh Tranh hơi lạ và cũng hơi khác thường.
Tùy tiện tới thế này rất thất lễ, bộ dạng của mình cũng không ra thể thống gì.
Trịnh Quan Ngữ nghiêm túc hỏi cậu: "Nhà em không ngại em yêu đàn ông hả?"
"Không ngại." Minh Tranh đáp, "Dì chỉ ngại khi em ra ngoài làm diễn viên, không về nhà tiếp quản việc kinh doanh."
Trịnh Quan Ngữ suy tư một lát vẫn cảm thấy không ổn, cố gắng thương lượng với cậu: "Hôm khác được không? Hôm nay không thích hợp, anh không có chuẩn bị gì hết."
"Không được." Minh Tranh rất cố chấp, "Tới cũng tới rồi."
... Tới cũng tới rồi?
Trịnh Quan Ngữ tức đến mức dậm chân: "Có phải em lại muốn thấy anh xấu mặt không?"
"Đương nhiên không phải."
"Hôm khác anh chuẩn bị sẵn sàng rồi tới thẳng nhà em cầu hôn luôn được không, tại sao nhất định phải về hôm nay!!"
Minh Tranh nhìn hai mắt y, mặt vô cảm: "Vì Cao Tiểu Vũ sắp biến mất khỏi thế giới của em rồi."
Yên lặng.
"Nên?"
"Cao Tiểu Vũ có thể biến mất, nhưng anh thì không."
Trịnh Quan Ngữ trầm mặc một lúc.
"Dẫn anh về đồng nghĩa với việc anh cũng phải đến xem nơi sống và làm quen với gia đình em. Nếu chúng ta muốn bên nhau, đây chẳng phải là một bước cần thiết hay sao?"
Như thể sợ quá muộn.
Minh Tranh tùy hứng nghĩ muốn nhanh chóng làm điều gì đó để mình an tâm, để chứng minh... Nếu có thể, thậm chí cậu còn muốn kéo cái kết câu chuyện của mình và Trịnh Quan Ngữ đến cuối cùng, để xem họ có bên nhau hay không.
"Ý vậy đó. Em không nói lời ngon tiếng ngọt, em chỉ cho anh sự thật." Minh Tranh đưa tay về phía y, "Thầy Trịnh, có thể đi được chưa?"
Trịnh Quan Ngữ cũng không dám có ý kiến nữa, đan những ngón tay vào kẽ hở nắm chặt, chậm rãi đi vào bên trong với cậu.
"Những lời anh nói lúc trước cũng không phải dỗ ngon dỗ ngọt, đều là nghiêm túc." Y nhỏ giọng phản bác lời Minh Tranh vừa nói, "Em cũng phải có chút lòng tin với anh."
Minh Tranh không đánh giá gì, chỉ nói: "Nếu anh dám phụ bạc em, em kéo anh đến Myanmar cho cá sấu ăn."
"Ừm ừm." Trịnh Quan Ngữ không hề bị dọa, "Cá sấu Myanmar không có lộc ăn rồi."
Hai người vừa đi vừa chí chóe, trong lòng Trịnh Quan Ngữ cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bắt đầu có lòng tham quan nhà của cậu chủ này.
Không vào không biết nhà của cậu ấy rất lớn, nhìn xung quanh tất cả đều là nhà tre phong cách địa phương, dọc bên đường trồng rất nhiều hoa cỏ kỳ lạ, rất nhiều loại Trịnh Quan Ngữ chưa bao giờ thấy.
Một lúc sau, bọn họ gặp hai cô gái trẻ mặc váy Thái, tay cầm đèn hình hoa sen, họ thấy Minh Tranh nắm tay một người đàn ông đi tới thì sững ra, cẩn thận nói với Minh Tranh gì đó.
Tiếng dân tộc của họ Trịnh Quan Ngữ nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn họ trò chuyện.
Chờ các cô giao lưu xong rời đi, Minh Tranh giải thích: "Em nhờ các cô ấy nói với nhà bếp, tối nay làm món gì đó ngon cho chúng ta."
Trịnh Quan Ngữ hiếu kỳ: "Các cô ấy là thân thích của em hả?"
Minh Tranh lắc đầu: "Là giúp việc trong nhà."
Trịnh Quan Ngữ lại đặt câu hỏi: "Sao các cô không mang giày?"
"Không thích mang thì không mang, anh đừng lo mấy chuyện đó."
"Họ đang cầm đèn gì vậy?"
"Cung Phật. Tín ngưỡng dân tộc, mong anh hiểu cho."
"Em cũng tin?"
"Em không tin, bọn họ tin."
Trịnh Quan Ngữ quan sát kỹ xung quanh và cảm thấy kiến trúc phòng ốc khá đặc biệt. Kết cấu bằng tre và gỗ, bên dưới chạm rộng, cơ bản đều là những tòa nhà nhỏ hai tầng, xây dựng rất tinh tế.
Minh Tranh giải thích đây là kiểu nhà sàn, xây nửa tầng, chủ yếu là để chống ẩm và tiết kiệm diện tích, có vài hộ người ta để rỗng bên dưới để nuôi gia súc.
1
"Nhà kia là để tiếp khách." Minh Tranh chỉ vào căn nhà lớn hơn một chút trước mặt, "Nhà của em ở phía sau."
Vừa dứt lời, Trịnh Quan Ngữ đã thấy dưới nhà có hai con gì đó lắc lư...
Con công?!
Minh Tranh thấy y rất ngạc nhiên thì giải thích: "Công xanh, có thể được nuôi trong nhà, mời người biết nuôi đến chăm sóc riêng. Dì út em thích nên trong nhà nuôi hai con."
"... Em vừa nói tầng rỗng ở dưới nhà người ta nuôi gia súc, còn nhà em nuôi công?"
Minh Tranh gật đầu, lấy làm lạ hỏi: "Không được hả?"
"......."
Hai người họ đứng trước hai con công trầm mặc quan sát một lúc.
Minh Tranh cảm thấy công cũng chả có gì đẹp, kéo Trịnh Quan Ngữ vòng đến căn nhà bên cạnh, chỉ lên mái hiên: "Anh ngẩng đầu nhìn xem."
Trịnh Quan Ngữ ngẩng đầu nhìn cả buổi trời: "Ổ chim én?"
Minh Tranh đỡ vai y gật đầu: "Ừm. Bọn chúng còn biết chọn nơi để xây tổ, chọn phòng khách chính nhà em để xây. Vì ba em họ Yến nên dì út của em rất ghét ông ấy, luôn thấy mấy con chim én này xây tổ ở đây rất xúi quẩy. Ban đầu ngày nào dì em cũng đi thọc ổ chim nhưng người dưới khuyên thọc ổ chim là xui, dù sao nhà em cũng kinh doanh nên tin phong thủy, không thì tổ chim này cũng không ở lại được nhiều năm thế này."
Trịnh Quan Ngữ nghe vậy buồn cười: "Sao dì út của em ghét đạo diễn Yến thế, có khúc mắc gì à?"
"Không hợp nhau thôi. Dì út của em luôn không thích ông ấy, lúc ba mẹ em yêu nhau dì cũng rất phản đối."
"Em lấy họ mẹ chẳng lẽ cũng là vì dì út của em?"
Minh Tranh suy nghĩ: "Chủ yếu là vì hồi đó ba em không chịu ở rể nhà em, ông ấy với mẹ em chưa kết hôn đã có em, trong nhà vẫn luôn không đồng ý... dù sao cũng rất phức tạp."
"Thật ra em lấy họ của đạo diễn Yến cũng rất hay."
"Vậy thì dì út sẽ đánh gãy chân em."
Minh Tranh vừa nói vừa dẫn y đến một cái máng nước bằng tre: "Nước sạch, anh rửa mặt trước đi. Đi vào chắc sẽ gặp dì, chào hỏi rồi em lại dẫn anh đi thay quần áo."
Trịnh Quan Ngữ đáp lời, đi qua rửa sạch tay rồi hất nước lên mặt rửa sạch máu trên mặt.
Minh Tranh thấy y rửa sạch rồi mới dẫn y vào nhà.
Minh Tranh đi vào hai bước mới thấy có gì đó không ổn... Cậu phát hiện hình như Minh Văn Dụ đang tiếp khách?
Nếu có người khác ở đây, vậy quả thật là không thể để Trịnh Quan Ngữ lộ mặt được, không thích hợp. Minh Tranh lập tức xoay người đưa y ra ngoài cửa, giao y cho một người hầu đi ngang qua: "Dẫn anh ấy đến phòng tôi thay quần áo."
Sau khi Trịnh Quan Ngữ khuất bóng rồi Minh Tranh mới đi vào tìm Minh Văn Dụ.
Cô đang nói chuyện với hai nhà đấu giá về một bộ sưu tập sẽ được phát hành trong vài ngày tới, không có thời gian để ý tới Minh Tranh, chỉ ra hiệu cho cậu xuống cạnh mình.
Minh Tranh nghe vài câu thì phát hiện hình như Minh Văn Dụ định ra ngoài, nói là phải nhanh chóng đi xem một món đồ trang trí cổ bằng ngọc không biết thật hay giả.
Trước khi đi Minh Văn Dụ mới nhớ phải nói chuyện với Minh Tranh: "À, con về rồi, nhưng dì phải ra ngoài, thật không khéo."
"..." Minh Tranh và cô nhìn nhau, do dự muốn nói lại thôi.
Minh Văn Dụ cười: "Con nhìn dì làm gì? Đi với bạn con đi, bây giờ dì có việc phải ra ngoài."
Minh Tranh hỏi: "Tối dì đi được không? Chúng ta ăn bữa cơm với nhau."
Minh Văn Dụ lắc đầu: "Hôm nay thật sự không rảnh ăn cơm với hai đứa, một đám người đang chờ dì bên kia, hôm khác đi."
Minh Tranh thất vọng: "Được rồi."
Minh Văn Dụ vỗ vai cậu: "Con tiếp đãi người ta cho tốt, lần sau chúng ta lại hẹn thời gian gặp mặt."
Nói xong cũng vội vàng ra ngoài lên xe với mấy nhà đấu giá kia.
Minh Tranh dõi mắt nhìn xe của dì đi rồi mới quay về, bắt đầu suy nghĩ xem là Minh Văn Dụ không muốn gặp hay là thật sự không rảnh gặp... Có lẽ dì vẫn không quá thích những người trong giới giải trí nên thấy hơi mâu thuẫn.
Cũng xem như trong dự liệu, từ từ rồi đến thôi.
Khi lên lầu vào phòng, Trịnh Quan Ngữ đang giằng co với cô gái nhỏ làm việc trong nhà, y đang giải thích với đối phương rằng quần áo bẩn thay rồi không cần phải mang đi.
Minh Tranh đứng ở cửa nhìn y một lúc.
Trịnh Quan Ngữ mặc quần áo của cậu, áo trắng quần đen đơn giản, anh mặc có hơi rộng một tí, cũng may anh là cái móc treo quần áo nên nhìn cũng rất đẹp.
Thấy anh mặc quần áo của mình... cảm giác khá kỳ lạ.
Là cảm giác không quá chân thật.
Trịnh Quan Ngữ thấy cậu đi lên thì kêu: "Minh tiểu Tranh, em mau nói giúp anh bảo cô ấy đừng mang đi đi, cô ấy muốn mang đi giặt đúng không? Đây là quần áo của Cao Tiểu Vũ phải mang về đó, không giặt được, có phải cô ấy không hiểu tiếng phổ thông không? Anh nói cô ấy không hiểu, nói tiếng Anh cũng không hiểu..."
Minh Tranh đi qua lấy bộ đồ kia cất, sau đó ôm vai nhìn y một lúc rồi cúi đầu hôn lên mặt y.
Trịnh Quan Ngữ vẫn còn đang sững ra, cảm thấy bên cạnh có người nhìn thì không được tốt lắm, vỗ nhẹ lên eo cậu nhưng lại bị Minh Tranh nắm tay đè lại...
Cậu hôn Trịnh Quan Ngữ từng bước về giường, không cho đối phương thời gian phản ứng đã đè y xuống giường áp người lên.
Y ngẩng đầu hôn lên mặt Minh Tranh. Tưởng chỉ là một nụ hôn hời hợt nhưng Minh Tranh càng hôn càng sâu, hai người hôn rồi hôn đến trên giường.
Trịnh Quan Ngữ dùng hết sức đẩy cậu ra: "... Còn có người." Y cố sức nghiêng đầu xem xem cô gái nhỏ kia đã đi chưa.
Ừm, đi rồi, còn đóng cửa lại cho họ.
Minh Tranh kéo đầu y về: "Sợ gì, đây là nhà em."
Trịnh Quan Ngữ thấy cậu bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng giống như chuẩn bị làm việc, mờ mịt hỏi: "Em... không phải dì út của em còn ở dưới hả? Chúng ta không xuống ăn cơm với dì sao?"
Minh Tranh gật đầu, bắt đầu nói dối mặt không đổi sắc: "Phải ăn cơm với dì, nhưng cơm chưa chín, vẫn đủ thời gian."
Cậu rất thích nhìn Trịnh Quan Ngữ bối rối vì mình.
"..." Trịnh Quan Ngữ thở dài, "Đừng làm bừa, anh vừa mặc quần áo xong, được rồi, em ngoan đi, chúng ta đi xuống trước rồi lại..." Giọng quay ngoắt lại, "Minh Tranh!"
Minh Tranh phát hiện Trịnh Quan Ngữ rất thích hôn, nếu như anh đang phản kháng gì đó thì cách giải quyết tốt nhất là từ từ hôn anh.
Đưa đẩy đẩy đưa, Trịnh Quan Ngữ bị hôn cho mơ hồ nửa tin nửa ngờ bị cậu bắt lấy. Trong lòng càng thêm sợ hãi và bất an, ngay cả kêu cũng không dám kêu lớn, còn cảm thấy giường rung liên hồi.
Nói sẽ kết thúc nhanh thôi cuối cùng lại thành cực kỳ lâu, khái niệm thời gian trong đầu cũng dần mờ đi không rõ vì sự nóng cháy.
Minh Tranh mãi vẫn không xong, Trịnh Quan Ngữ vừa sợ vừa lo, dỗ dành cậu nói rất nhiều lời để cậu nhanh nhanh kết thúc, nhưng dần dần Trịnh Quan Ngữ phát hiện ra mình càng sợ Minh Tranh càng hăng máu...
Y vừa tức vừa bất đắc dĩ, cũng không biết sao mình đụng đến tổ tông này là mụ đầu không biết gì nữa, cả quá trình đều thất thần liên tục hỏi dì út của em có nghe thấy không, có đang đợi chúng ta không.
Sau khi kết thúc, Trịnh Quan Ngữ không ngừng giục cậu mau mặc quần áo xuống lầu, Minh Tranh lười biếng ôm y vào lòng mình, cuối cùng cũng nói thật: "Dì út của em có việc ra ngoài rồi, ở dưới không có ai chờ chúng ta ăn cơm, đừng lo."
Vừa nãy không chịu nói, rõ ràng là muốn thấy y sợ.
Trịnh Quan Ngữ trầm mặc cười lạnh: "...... Em thích thấy anh nơm nớp lo sợ đúng không?"
"... Không có." Minh Tranh cười ôm y, "Chỉ chọc anh như thường ngày."
Trịnh Quan Ngữ thật sự cạn lời: "Sau này không được lấy chuyện này ra đùa nữa, anh thật sự cho là dì út của em còn đang ở dưới, như vậy không lịch sự."
Minh Tranh nằm trên y tự hỏi hai giây, và nói với giọng cực kỳ nghiêm túc: "Vì lúc anh bối rối sẽ..."
Mặt mày của Trịnh Quan Ngữ đỏ ửng lên, lấy quần áo ném lên người cậu: "Đừng miêu tả cụ thể!"
Rêu: Đoán xem thằng cu Tranh ô liu nó muốn nói gì ((((. =
1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...