CHƯƠNG 11
IAN KABRA KHÔNG THỂ QUYẾT ĐỊNH xem điều gì tệ hại hơn: bị mắc kẹt trên con đường xương người, hay phải kiên nhẫn chịu đựng con em gái của nó.
“Nhìn em này! Đây là một thảm họa!” con nhỏ rú
Ian bĩu môi chế giễu. Chiếc quần legging của Natalie đã bị rách toạc, cả đôi giày Prada của nó cũng không còn cách nào cứu vãn, và mái tóc bóng lưỡng hàng ngày của nó giờ trông như vừa mới cho vào máy đánh trứng xong. Ian biết tình trạng của nó cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, đã bị trầy trụa và tả tơi sau cuộc vật lộn với nhà Holt.
“Cuộc săn tìm manh mối thật ngu xuẩn. Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!” Natalie lải nhải, giọng nó rít lên đến long óc ở ghế sau chiếc Land Rover rúm ró. Tay tài xế đang cầm điện thoại cố gắng điện ột công ty sửa xe nào đó đến và xuýt xoa với chiếc mũi gãy của mình.
“Cái gã to xác nhanh hơn ta tưởng,” Ian cố gắng xoa dịu cảm xúc. “Tao sẽ ngại chơi tay đôi với gã ta nếu lưng của gã hoạt động tốt.”
“Chấp nhận đi Ian. Chúng ta về chót rồi. Chúng làm xe của ta nát bấy. Còn chúng ta thì đang ngồi trên một con đường làm từ xương nông dân, và kẹt ngay giữa Siberia. Đúng là một cơn ác mộng. EM MUỐN VỀ NHÀ!”
Đã đến lúc rồi. Ian không thể chịu đựng thêm dù chỉ một giây ở trong cái khoảng không bé tí hin này với con nhóc Natalie. Nó lao ra ngoài xe và phăm phăm bước đi, tay bấm điện thoại. Sau năm hồi chuông, thằng nhóc tắt máy vì không gọi được cho cha nó. Như thường lệ. Và nó gọi tiếp. Lần này, chỉ sau ba hồi chuông, Irina Spasky trả lời.
“Tao đang bận,” ả gắt gỏng.
“Ngày hôm nay của bọn tôi không suôn sẻ như dự kiến. Mong rằng cô sẽ có tin tức tốt lành hơn cho tôi.”
“Không kham nổi nhà Holt ư? Sao tao lại không thấy ngạc nhiên về điều đó nhỉ?”
Ian tránh không để cú châm chích làm cho nó bị phân tâm. Nó lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, và đưa ra một mệnh lệnh.
“Cô phải khử bọn chúng. Chúng nó đang làm việc với nhà Holt, và tôi khá chắc là hai chị em nó vừa gửi thêm một thông điệp khác. Dan và Amy đã đến rất gần
Vì một lý do nào đó, khuôn mặt và giọng lắp bắp ngốc nghếch của Amy lóe lên trong tâm trí nó. Ian ngưng lại. “Hãy tống chúng nó ra khỏi nước Nga.”
Nó đã chọn lựa từ ngữ rất cẩn thận. Đấy không phải là một lệnh xóa sổ vừa được ban hành. Và nó biết Irina sẵn sàng làm bất cứ việc gì để loại trừ rủi ro.
“Đồng ý,” cuối cùng Irina cũng lên tiếng.
“Hãy báo cáo các chi tiết khi cô làm xong việc.”
Irina bấm tắt điện thoại.
Đã xong.
***
Chuyến bay một giờ đồng hồ từ St. Petersburg đến Moscow đã cho hai chị em Dan và Amy thời gian cần thiết để giải đáp câu đố và lập tiếp một kế hoạch. Tụi nó quay trở lại với lớp ngụy trang, và lần này chúng quyết định sẽ để nguyên như thế cho đến khi khám phá xong điện Kremlin. Đi đến trung tâm quyền lực của nước Nga trong bộ dạng của hai đứa nhóc không có cha mẹ theo cùng xem ra chẳng phải là một ý hay.
Lenin, Amy giả định ngay lập tức, là ám chỉ đến Kremlin, nơi di hài được bảo quản của vị lãnh đạo cuộc Cách mạng Nga vẫn đang được trưng bày nhiều thập kỷ sau khi ông qua đời.
Lần này, phần còn lại của câu đố tùy thuộc vào kỹ năng của cả hai chị em. Amy nhanh chóng ghép phần đầu tiên lại với nhau. SKP, nó chắc chắn, là viết tắt của State Kremlin Palace, đại sảnh trình diễn hòa nhạc uy tín trong khuôn viên rộng bao la của điện Kremlin. Dan là người đầu tiên gợi lên ý nghĩa của phần chữ và số còn lại.
“BAL BOX4 R3 chắc chắn là hàng ghế. Ban-công thứ tư, hàng thứ ba, chính xác là thế,” Dan nói.
Amy gật đầu đồng tình. “Không phải chị luôn nghĩ rằng người ta đã tráo em lấy đứa em của chị ngay lúc mới được sinh ra. Phần còn lại các chữ số phải là một tổ hợp hay mật mã nào đó. Chị cá mình sẽ tìm ra khi có mặt ở đó.”
Sau một chuyến đi bộ ngắn từ sân bay ra và một chuyến taxi nhanh, Dan và Amy đã đứng ngay trước cổng Điện quốc gia Kremlin, quyển cẩm nang mở trên tay. Chúng mất thêm vài giờ đồng hồ nữa, và ý thức về tình trạng khẩn cấp cao độ hiển hiện trong giọng nói của tụi nó.
“Chúng ta cần phải đến được khu vực ở phía trên,” Amy nói.
Tụi nó đang nhìn sơ đồ chỗ ngồi trong điện Kremlin, ở đó Amy đã khoanh tròn dãy 3 ở một khu vực trên ban công.
Amy kiểm tra đồng hồ lần nữa. “Còn lại hai giờ. Chị nghĩ chúng ta không kịp mất.”
“Chúng ta sẽ làm được,” Dan đáp, hướng về phía lối đi vào nhà hát khổng lồ màu trắng.
Có một hành lang bên ngoài khu vực ghế ngồi, cửa dẫn vào bên trong với rất nhiều tác phẩm mỹ thuật được trang hoàng trên tường. Du khách đang quan sát không gian đó, chờ dịp vào trong để tham quan. Hai mươi phút tiếp theo là đợt tham quan kế tiếp.
“Đây là cơ hội của chúng ta,” Amy thì thầm. “Đi nào, chúng ta sẽ lẻn vào trong khi mọi người hãy còn đang dạo quanh đây.”
***
Lẩn khuất sâu trong ngóc ngách của tòa nhà nơi hai chị em Dan và Amy đang tìm kiếm, có kẻ đang theo dõi từng cử động của chúng.
Cả hai rất tháo vát, NRR nghĩ. Chúng có thể hoàn thành kịp thời gian.
NRR thực hiện một cuộc gọi và điện thoại reng nhiều lần trước khi có người nhấc máy.
“Cuộc gọi có an toàn không?”
“Sẽ không có câu trả lời cho vấn đề này,” NRR đáp.
“Ôkê, ôkê. Hãy nói nhanh đi.”
“Tôi sắp sửa gặp hai đứa chúng nó một chốc. Ông còn gì muốn nói với tôi không?”
Tiếp theo là một quãng ngừng trên đường dây. NRR đã quen với điều này. Người ở đầu dây bên kia là một nhà tư tưởng thích cân nhắc kỹ càng mọi chọn lựa.
“Bọn chúng thật phi thường, phải không? Không ai phủ nhận là chúng nó đã chứng tỏ bản thân rất giỏi.”
“Chúng đã hiểu ngay từ đầu việc này không thể thực hiện một mình,” NRR đáp.
“Và việc tuyển một đội như nhà Holt nữa chứ? Hoàn toàn ấn tượng đấy. Tôi đã không nghĩ rằng điều đó khả thi.”
“Vậy chúng ta sẽ tiếp tục chứ?” NRR hỏi lại.
“Chúng ta tiếp tục. Nếu tụi nó vào đến được bàn của bà, hãy mang chúng đến căn phòng. Tôi cho là chúng đã sẵn sàng.”
Máy tắt và NRR quay trở lại dãy màn hình theo dõi.
CHƯƠNG 12
TOÀN BỘ CÁC CÁNH CỬA vào nhà hát đã bị khóa, nhưng vài phút trước một công nhân bảo dưỡng đã xuất hiện, đẩy theo một thùng đựng rác có gắn bánh xe. Dan thấy cơ hội mà chúng đang cần, nó bèn đẩy Amy về phía lối đi của người công nhân ấy. Khi Amy đụng phải chiếc xe đẩy, con bé vướng một chân vào bánh xe kim loại và ngã sóng soài xuống sàn nhà bằng cẩm thạch.
“Thằng quỷ con!” Amy kêu lên, mặt con bé đỏ lựng và trong một thoáng chốc nó quên mất là mình đang đóng giả làm người lớn, viếng thăm một trong những khán phòng hòa nhạc uy nghiêm nhất châu
Khi nó đứng dậy, người đàn ông cố nén cười nụ chứ không bật to thành tiếng. Ông ta lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Nga mà Amy cảm thấy chắc chắn nó có nghĩa là “một cô nàng ngố vô dụng,” rồi lắc đầu đi ngược trở xuống hành lang dài.
“Dan?”
Amy nhìn khắp lượt, rũ hết bộ tóc giả và tháo cả cặp kiếng lố bịch đang mang ra, nhưng hoàn toàn chẳng có dấu hiệu nào của thằng em.
“Suỵt. Ở đây này,” Dan lên tiếng.
Amy xoay quanh và trông thấy một cánh cửa dẫn vào bên trong nhà hát mở vừa đủ để bộ râu dê của Dan vểnh về phía con bé.
“Vào đây mau kẻo có ai đó phát hiện ra chị mất.”
Amy đi giật lùi chầm chậm lúc một nhóm phụ nữ bước ngang qua, khe khẽ trò chuyện bằng tiếng Nga. Ngay khi bọn họ vừa biến mất, Amy đã đứng tựa lưng vào một trong hai cánh cửa. Dan kéo tay và lôi nó vào trong.
“Sao chị chậm chạp thế?”
Amy chau mày với thằng em. Đầu tiên là nó đẩy mình, rồi nó kéo mình. Còn giờ thì nó chỉ huy cả mình rồi.
“Em bắt đầu làm chị khó chịu rồi nhé,” nó nói, nhấn ga cho cuộc tranh luận tỉ-đệ hoành tráng. Nhưng khi bước xuống sân khấu, cơn giận đã tiêu tan. Con bé yêu thích các nhà hát cũng nhiều như yêu các quyển sách, và điện Kremlin là một nơi cực kỳ tuyệt vời mà nó từng chứng kiến. Có những mô hình thu nhỏ các tòa nhà và một nhà thờ kiểu Nga ở phía sau phông nền. Từ nơi chúng đứng nhìn, trông nó thật đẹp đẽ, như khung cảnh một câu chuyện cổ tích mà trong đó Anastasia đã sống lại và Rasputin đang dạo bước trong rừng.
Những hàng ghế dài xếp thẳng tăm tắp ngay trung tâm nhà hát, tất cả đều trống, chờ đến tối những khán giả xem hát mới có mặt
Dan dẫn đường vào khu vực bóng tối ở phía tường sau nhà hát. “Ban công ở trên đó, vậy thì cầu thang không thể ở xa chỗ này được. Nơi này thật khổng lồ. Nó phải chứa ít nhất là sáu ngàn người đó.”
Khi chúng lẻn tới cầu thang khuất sau một tấm màn, bỗng nghe có tiếng cánh cửa kẹt mở. Amy đặt ngón tay lên môi, quay trở xuống thì thấy một viên bảo vệ đã vào trong nhà hát. Và tệ hơn, ông ta đang dắt theo cả một con chó chăn cừu khổng lồ giống Đức.
Dan vẫy tay ra hiệu cho Amy theo nó lên trên và chẳng mấy chốc cả hai đã đến đỉnh cầu thang uốn cong, vào một sảnh ngắn, và đứng ở ban công số 4. Dan bắt đầu tìm hàng ghế số 3, cố hình dung xem D1 có nghĩa là gì. Trước đây chưa bao giờ nó suy nghĩ lung đến thế trước khi Amy biết nó đang bế tắc. Amy rạp người thấp xuống, cố nhìn qua thành ban công. Con chó đang dắt người bảo vệ đến gần chỗ cầu thang hơn.
“Ông ấy đang đi tới ngả này!” Amy báo động.
Nó trườn qua Dan, và cả hai một lần nữa cùng nhìn vào những chữ và con số viết trên mẩu giấy.
“Có ba chữ D - D1,D2, D3. Có lẽ nó là cửa chăng?”
“Có thể,” Dan nói. Thằng bé lẩm nhẩm tất cả các chữ cái và con số thêm một lần nữa. Đôi khi nói to cái gì đó lên xem ra lại có ích. “SKP BAL BOX4 R3 DI 45231 D2 45102 D3 NRR.”
“Nhanh lên, Dan! Con chó ấy chẳng phải chuyện đùa đâu. Trông nó thật hung dữ và háu đói. Em biết thế có nghĩa là...”
Dan bước đến hàng ghế thứ 3 và ngồi xuống.
“Em đang làm gì thế? Không có thời gian để ngồi nghỉ đâu! Làm gì đó đi nào!”
“Em đang làm mà,” Dan nói. “Em nghĩ là mình đã hiểu rồi.”
“Em nghĩ mình hiểu chứ?” Amy bắt đầu lo lắng. Con bé tìm trên sàn nhà xem có một nút bấm hay ổ khóa, bất cứ thứ gì để cả hai đứa chúng nó có thể trốn khỏi con chó canh gác đang đến gần. “Hãy tìm một mặt số hay là một vách ngăn bí mật nào đó. Hãy chứng tỏ mình hữu ích đi nào!”
Dan bình tĩnh đứng dậy và ngồi vào chiếc ghế kế bên, ghế số 5 trong dãy. Nó đã ngồi vào ghế số 4 khi nãy. Rồi nó lại đứng lên và ngồi vào ghế số 2.
“Nghiêm túc nhé, Dan, em bị thần kinh rồi.”
“Em không nghĩ thế đâu,” nó thì thào đáp. “45231 có lẽ là thứ tự ta phải ngồi trên các ghế ở dãy 3. Để em xong đã.”
Nó ngồi vào ghế số 3, rồi đi thẳng đến cạnh Amy.
“Nếu vẫn không có gì xảy ra khi em ngồi xuống thì chúng ta sắp gặp rắc rối lớn đó.”
Nó hít một hơi thật sâu và ngồi phịch xuống ghế. Có một tiếng kịch khẽ ở sau bức tường phủ màn đằng sau ban-công.
“Chị nghĩ em vừa làm một cái gì đó,” Amy thì thầm với nó. Ngay lúc đó, nó có thể nghe tiếng khịt mũi của con chó chăn cừu Đức ở đỉnh thang.
Dan và Amy di chuyển rón rén vào sau ban công và kéo tấm màn đỏ về lại chỗ cũ. Một vách ngăn đã mở ra chừng ba centimet, để lộ một vạch bóng tối đằng sau.
“Kto tarn[1]?”
[1] “Có ai đó”, tiếng Nga.
Amy suýt nữa nhảy ra khỏi ban công khi nghe tiếng người bảo vệ. Ông ta đang đứng ngay bên ngoài, chuẩn bị bước vào, vừa lúc Dan mở tấm vách vừa đủ để nó lách vào bên trong. Amy theo sau và tấm màn rơi xuống. Con bé đóng
Con chó chăn cừu Đức kêu ư ử rồi khịt khịt mũi đánh hơi, tìm khắp ở ban công, kể cả bức tường. Nhưng nó không tìm thấy gì cả. Dan và Amy đã hoàn toàn bốc hơi.
***
“Chị nghĩ chúng sẽ đi theo ánh đèn,” Amy nói.
Chúng đang ở trong một hành lang vừa dài vừa hẹp, có đèn chỉ dẫn bật sáng ngay giữa sàn nhà. Các bức tường và trần đều đen sì, cứ như chúng đang bước đi trong bầu trời đêm dọc theo một hàng những vì sao. Cả hai luồn lách tới lui chừng ba mươi thước và đến cuối hành lang.
“Trông như một cái thang máy ấy nhỉ,” Dan nói. “D2 - cửa số 2.”
Amy gật đầu đồng tình trong bóng tối. Một hàng năm nút bấm thang máy, hình tròn và viền màu đỏ, hơi lóe sáng trên nền tường tối đen.
“Em còn nhớ thứ tự chứ?” Amy hỏi Dan. Nó đứng trước dãy nút và bắt đầu bấm lần lượt. Trước tiên là 4, sau đó là 5, rồi đến 1, 0 và cuối cùng là 2. Cửa mở với tốc độ kinh ngạc, còn Dan nhảy giật lùi trở lại, vô tình đập cùi chỏ vào cánh tay chị nó. Toàn bộ bức tường đen kịt phía sau thang máy chính là một bức chân dung khổng lồ của gia đình Kabra. Bộ dạng Ian nom cực kỳ bảnh chọe.
“Bọn họ nhìn rất là tự mãn, phải không nào?” Dan bình phẩm.
“Hoàn toàn đồng ý với em,” Amy đồng tình.
Hai đứa liếc nhìn nhau, và Dan có thể thấy bàn tay của Amy lại bắt đầu run rẩy. Chị nó phải đương đầu với quá nhiều khó khăn, là đứa lớn hơn, Amy luôn là người phải chịu trách nhiệm ọi chuyện. Dan bất chợt thấy nhoi nhói cảm giác tội lỗi. “Chúng ta đang làm ổn mà, chị biết đấy,” nó lên tiếng.
Amy mỉm cười, vừa lúc chiếc thang máy bắt đầu tụt xuống. Nó chộp lấy thanh vịn và giữ chặt hết cỡ. Dan không may mắn như thế. Nó quay tít trên sàn cho đến khi thang máy đột ngột dừng lại, và cửa mở ra.
“Em bắt đầu nghĩ nơi này bị ma ám đấy,” Dan nói. Có gì đó khiến cho Dan sợ mỗi khi phải vào sâu dưới lòng đất, như hồi nó đã bị kẹt giữa một hang động và không khí bắt đầu cạn. “Chị nghĩ chúng ta đã ở bao xa dưới mặt đất?”
Amy không trả lời. Mắt nó dán chặt vào cánh cửa trang trí theo lối Gothic gớm guốc nằm mười thước bên dưới ngay trước mắt chúng giống như lối vào của một hang động.
“Giống trò Dungeons & Dragons[2] quá ha,” Dan nhận xét.
[2] Trò chơi điện tử
“Đó là D3, cánh cửa cuối cùng. Dan, chị nghĩ chúng ta đã tìm ra ông ấy. Chúng ta đã tìm ra NRR.”
“Chúng ta còn khám phá được nhiều hơn thế nhiều. Chúng ta vừa tìm thấy cả một căn cứ cổ xưa đó.”
Amy bước ra khỏi thang máy và Dan theo sau cho đến khi chúng đứng trước một cánh cửa làm từ sắt và gỗ với một bộ khóa số ngay trên bề mặt. Chỉ có duy nhất một vấn đề. Chữ viết trên bộ khóa bằng tiếng Nga.
“Đưa cho chị quyển cẩm nang,” Amy ra lệnh. Dan mở balô và trao quyển sách cho Amy. Con bé lật quyển sách, cố gắng nhớ lại...
“Đây rồi! Chính nó. Từ 0 đến 10 viết bằng tiếng Nga và tiếng Anh.”
Dan nghển cổ liếc nhìn trang giấy. Nơi khá khẩm nhất trong hành lang thì vẫn tối mờ mờ, nhưng Dan vẫn nhìn được những chữ cái tiếng Nga lạ lùng.
“Chị chắc là nó chứ?” Dan hỏi.
Mọi thứ về chuyến hành trình đến nước Nga này đều có mùi vị của một cái bẫy, và lúc nà hai chị em đã bước vào một nơi giống như một hang ổ nào đó mà chúng có thể sẽ không thoát ra được. Nhưng chẳng có điều gì trong số ấy khiến Amy bận tâm, và con bé khá chắc chắn là chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì đến Dan cả. Hãy đến đây, như cha mẹ của hai cháu đã đến. Những từ ấy vang trong tâm trí Amy, thúc con bé tiến về phía trước.
“Nhỡ đâu cả Mẹ và Bố đã đến đây?” con bé thì thầm. “Họ cũng đã đứng ở nơi này, cũng tìm cách giải thích sự việc. Giống như cả hai người đó đang gọi chúng ta vậy.”
Dan gật đầu.
“Em cũng có cảm giác y như thế,” nó nói.
“Em có muốn là người thực hiện không?” Amy hỏi.
“Em cá là mình muốn,” Dan trả lời. Nó dò danh sách trong vài giây rồi quay trở lại và thao tác với bộ khóa số.
“Bốn... Năm... Một ... Không... Hai.”
Khi con số cuối cùng được nhập vào thì ổ khóa cũng bật mở và cánh cửa trượt trở vào bản lề với tiếng kim loại cũ rít lên ken két. Một giọng phụ nữ vang khe khẽ đằng sau cánh cửa.
“Vào đi. Tôi đang đợi hai cháu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...