Editor: Dứa
Toàn thể nhân viên đã đến đông đủ, mấy người phụ trách cũng đã tới, không gian một tầng không lớn không nhỏ, nhưng vì còn bàn làm việc và vài đồ vật khác chiếm mất một góc nên hơi chen chúc chật chội.
Vốn giám đốc điều hành còn chuẩn bị làm công tác duy trì trật tự phòng mọi người cãi cọ ầm ĩ, chỉ là ngoài ý muốn, tuy có chút chật chội nhưng ai nấy đều rất yên tĩnh, có nói chuyện cũng biết ý đè thấp âm thanh.
Giám đốc nhân sự nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía Yến Mạt, sửng sốt một chút rồi cũng hiểu phần nào.
Công ty này thành lập cũng đã được bốn năm, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên Yến Mạt tới, tuy an ta đến đây công tác từ lúc công ty mới thành lập nhưng phải mấy năm sau khi lên chức giám đốc phòng nhân sự mới được gặp qua Yến Mạt vài lần, và chỉ đơn giản là sang Yến thị báo cáo công tác, nghe một vài phân phó của hắn mà thôi.
Yến Mạt ở Yến thị toát ra khí tràng mạnh mẽ lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng, tuy rằng trên tạp chí kinh tế không có ảnh chụp của hắn, ở chỗ khác lại càng không nên vào lúc ăn cơm tối qua anh ta mới dám trộm đánh giá Yến Mạt cụ thể trông như thế nào.
Yến Mạt hiện tại khác với bối ảnh ép người ở Yến thị rộng lớn khí phách, chỉ đơn giản ngồi ghế nhựa, nửa dựa tường, cúi người gõ bàn phím lại mạc danh khiến anh ta cảm thấy so với khi ở Yến thị khí thế còn kinh người hơn, ép người đối diện đến có chút không thở nổi.
Chỉ cần bị hắn tùy ý liếc qua một cái đã cảm thấy áp lực khẩn trương, càng miễn bàn tới xung quanh chỉ là công nhân bình thường.
Không khí an tĩnh đến kỳ quái, lại như vốn dĩ nên là vậy.
Chờ đến khi tổng giám đốc công ty nhìn mọi người đều ngồi chỉnh tề mới nhẹ nhàng khụ một tiếng, có chút thấp thỏm gọi Yến tổng.
Yến Mạt ngừng lại, tay phải còn đang áp trên bàn phím, tay trái tùy ý gác trên màn hình laptop, ngón tay thon dài hơi gập về phía trước, cổ tay áo đen tuyền.
Một thân đồ đen, tây trang màu đen đối lập với băng gạc trắng thuần quấn quanh cổ tay trái.
Người đàn ông một chân dài co lại vuông góc với ghế nhựa, chân còn lại gác chéo, rõ ràng anh ta đang ngồi trên ghế nhựa lại tạo cho người khác cảm giác như đang ngồi ở một nơi cao cấp xa hoa.
Hắn nâng mắt, nhìn thoáng qua tổng giám đốc, sau đó quay đầu đảo mắt nhìn mọi người đã ngồi an tĩnh xung quanh.
Bị cái liếc mắt rất nhẹ cũng rất nhanh chóng ấy nhìn lướt qua, toàn bộ công nhân đều theo bản năng ngồi thẳng lưng lên, không tự chủ cảm thấy khẩn trương, bầu không khí trong phòng cũng theo đó đông cứng lại, mà người tạo ra cục diện đó không ai khác ngoài Yến Mạt.
Bên cạnh còn một chiếc ghế nhựa trống, Yến Mạt gập laptop trên đùi, một tay cầm nó nghiêng mình đặt lên ghế, tay khác đem chồng giấy tờ đặt lên trên.
Xong xuôi, hắn nói với phía mấy người phụ trách công ty còn đang đứng một bên " Ngồi đi." có điều một ánh mắt cũng chưa nhìn bọn họ.
Mấy nhân viên phụ trách gật đầu, rất tự giác khom lưng chào " Vâng, Yến tổng."
Thực ra hôm qua trong lúc dọn dẹp hội nghị, mấy người phụ trách đã bố trí mang vài chiếc ghế làm việc từ văn phòng lên cho Yến Mạt, mà hiện tại Yến Mạt đã ngồi trên ghế nhựa, họ cũng biết ý phân công nhân viên dịch ghế về đằng sau, sau đó từng người một lấy ghế nhựa từ chồng ghế bên cạnh ra ngồi ngay ngắn thành hàng.
Yến Mạt nhìn danh sách công nhân đã đựợc sửa soạn trên tay, cũng không đứng lên, khẽ nâng cằm, lời nói nhàn nhạt lạnh lùng, " Hẳn các vị cũng rõ tình huống hiện giờ của công ty, giảm biên chế là không thể tránh khỏi.
Cuộc họp hôm nay việc đầu tiên là giảm biên chế, bồi thường theo hợp đồng đã định."
Mọi người còn chưa kịp nghị luận, Yến Mạt đã tiếp lời, " Những người tôi đọc tên sau đây mời đứng sang bên trái."
Yến Mạt bắt đầu đọc tên, vì không biết hắn muốn công nhân có năng lực hay không nên nhất thời mọi người đều không có tâm tư thảo luận, chỉ yên tĩnh nghe.
Cấp cao trong công ty có một tổng giám đốc, hai phó giám đốc, một giám đốc nhân sự, một trưởng phòng hậu cần, một trưởng phòng phát triển.
Tổng giám đốc, trưởng phòng hậu cần, trưởng phòng phát triển đều đã bị gọi tên, càng khiến nhân tâm thêm thấp thỏm lo sợ.
Không bị gọi tên có nhân viên và hai phó giám đốc, giám đốc nhân sự, tổng là 34 người.
Yến Mạt đứng lên, hơi cong người chào dãy nhân viên đứng bên trái, " Thật đáng tiếc, mong rằng sau này còn có cơ hội được làm việc cùng các vị, hiện tại rời khỏi công ty các vị sẽ có thêm càng nhiều con đường tốt hơn."
Những người còn lại thở dài nhẹ nhõm.
Tình trạng công ty thế nào bọn họ đều rõ cả, mấy tháng nay không có bất kỳ đơn hàng mới nào, trước đó đối tượng hợp tác đa số là cấp dưới ở ba công ty khác của Yến Mạt, hiện tại ba công ty ấy đã bị thu mua, con đường phía trước nhất định sẽ rất mờ mịt.
Nhưng tự mình từ chức với bị sa thải lại là hai khái niệm khác nhau.
Yến Mạt không có định nói thêm gì với họ nữa, hắn không phải kiểu người nói nhiều, kiên nhẫn với những người hay sự vật mà bản thân đã vứt bỏ.
Hắn vẫy tay với giám đốc nhân sự, nhớ lại tên người này, " Chu Ất Hạo, việc từ chức và bồi thường giảm biên chế của bọn họ giao cho cậu phụ trách, kỳ hạn là một tuần."
Chu Ất Hạo hít sâu một hơi, thân trọng gật đầu tiếp nhận công tác đầu tiên Yến Mạt giao phó.
Tổng giám đốc cũng ở trong phạm vi giảm biên chế, sắc mặt anh ta lúc này cực kỳ khó coi, cùng hai người cấp cao cũng bị giảm biên chế khác liếc nhau, thử mở miệng, " Yến tổng, cho dù giảm biên chế đi nữa ngài cũng phải làm theo quy định của công ty...."
Lời còn chưa kịp nói xong đã bị Yến Mạt cắt ngang, hắn đưa danh sách nhân công đã sửa đổi cho Chu Ất Hạo, lời nói lạnh nhạt mà thô bạo, " Quy định của công ty? Tôi nhớ không nhầm thì đây là công ty cá nhân tôi tự bỏ vốn lập ra mà nhỉ?"
Tổng giám đốc sắc mặt xanh lét bị cái liếc mắt của Yến Mạt dọa cho cả người căng cứng, gật gật đầu, chưa kịp mở miệng đã thấy Yến Mạt dựa ghế cười lạnh một tiếng, " Cho nên thật ngại quá, tôi chính là quy định của công ty."
Hắn- Yến Mạt, chưa bao giờ coi trọng duy nhất một thứ gì, Yến gia cũng vậy, mà Yến thị cũng thế, hắn muốn, hắn tranh, nhưng từ đầu đã phải tính toán tốt đường lui cho mình.
Yến Mạt có chút không kiên nhẫn, âm thanh lạnh nhạt, trên người tỏa ra khí thế mãnh liệt không thèm thu liễm, " Vì thế, hiện tại các vị có thể về nhà chuẩn bị đơn bồi thường, buổi chiều tới công ty thu dọn đồ đạc, bàn giao công tác, sau đó tìm Chu Ất Hạo ký tên đăng ký."
Vốn còn có vài trường hợp muốn ý kiến, nháy mắt bị khí thế lạnh lẽo của Yến Mạt đè sạch.
Chưa đến 10 phút, hơn 50 người đã giải tán hết.
Chỉ còn dư ba mươi mấy người, không gian thoáng trở lên rộng rãi hơn.
Yến Mạt nhìn những người còn lại, khoanh tay đứng, ánh mắt đạm mạc, " Những người ở lại, ai có ý định từ chức thì cứ báo, có thể nhận bồi thường theo hợp đồng giảm biên chế."
Hiện tại đối địch với Yến Mạt là Yến thị, là Chu gia, người bình thường có thể không biết Chu gia, nhưng nhất định phải biết Yến thị, so giữa một công ty sắp đi đến hồi kết cùng Yến thị to lớn, đó là chênh lệch giữa một con kiến với một con voi.
Yên tĩnh, trầm mặc, một lúc sau có người yên lặng đứng ra.
Yến Mạt không chờ anh ta mở miệng đã nghiêng đầu, nhìn thoáng qua danh sách nhân công trên tay Chu Ất Hạo, chuẩn xác đọc tên người kia, " Bây giờ cậu có thể đi rồi, giống như những người khác chiều nay tới công ty."
Đã có người mở đầu, sau đó bốn người nữa lục tục đứng ra.
Cuối cùng, còn dư lại 29 người.
Không khí có chút áp lực, ít nhất là những người khác đều cảm thấy vậy, Yến Mạt lại không bị ảnh hưởng chút nào, hơn nữa tâm tình còn có vẻ khá tốt.
Hắn chẳng cần lấy danh sách trên tay Chu Ất Hạo đã đọc tên từng người một, bắt đầu từ hai phó giám đốc đến hết 29 nhân viên.
Những người khác có thể không biết, nhưng Chu Ất Hạo và hai phó giám đốc khác rất rõ ràng, trước hôm nay Yến Mạt chưa từng thấy qua tên của họ, cũng chưa từng biết đến.
" Sau buổi họp này các người có thể đi liên hoan, chi phí tính vào công quỹ, buổi chiều đến nhận bàn giao công tác của những nhân viên từ chức, sau đó sửa sang lại một chút, báo cáo với tổ trưởng của mình."
Trừ ba người Chu Ất Hạo, Yến Mạt phân 26 nhân viên còn lại thành hai tổ, 13 người một tổ.
" Nghỉ hai ngày rồi chính thức vào làm, tháng sau bắt đầu, tạm thời tiền lương không thay đổi, nhưng sẽ tùy vào công trạng mà thêm bớt."
Yến Mạt mang một chút ý cười, " Sau khi đi làm trở lại, trước tiên thực hành huấn luyện đã, huấn luyện trong vòng hai tháng ở ngay tại công ty, phân công thế nào tôi sẽ bàn cùng hai phó giám đốc sau, huấn luyện cho tốt, tôi cảm thấy về sau, với năng lực của các người hiện giờ ngươi, khả năng thưởng thêm công trạng là rất nhỏ."
Lại nhắc nhở thêm vài lời nữa, sau đó Yến Mạt cùng Chu Ất Hạo và hai phó giám đóc lên tầng hai.
Yến Mạt trực tiếp dẫn ba người vào phòng họp.
Hắn rất tự nhiên ngồi vào vị trí chủ vị, ba người theo sau thì đứng yên ở đó, ngoan ngoãn chờ Yến Mạt mở miệng.
Yến Mạt thong dong lấy một tấm thẻ đặt lên bàn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt thẻ, " Chu Ất Hạo, đây là khoản bồi thường công nhân từ chức và khoản chi sắp tới của công ty.
Cậu trước xử lý rõ ràng vấn đề nhân sự đã, về sau việc quản lý nhân sự giao cho Tiểu Dương, còn cậu chuyển sang làm tài vụ."
Tiểu Dương là một trong hai phó giám đốc, hai người đồng thời nhìn nhau, gật đầu đáp ứng.
Yến Mạt nâng cằm, nói với người còn lại, " Đối ngoại của công ty vẫn do cậu phụ trách, nửa năm sau tôi sẽ phân công tiếp."
" Vâng, Yến tổng."
Yến Mạt chỉ ghế, nói " Ngồi đi."
Đợi ba người đã yên vị mới hỏi, " Tiền lương của các cậu?" Ba người lần lượt báo ra các mức lương khác nhau, Yến Mạt gật đầu, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, sau đó điều chỉnh lại.
Mức lương gần như tăng gấp đôi.
Phát triển công ty cũng tương tự việc khiến một con ngựa chạy, vừa phải cho nó ăn cỏ vừa phải vung roi thật tốt, mà Yến Mạt hắn lại là cao thủ trong việc này, quản lý mấy chục người dễ như chơi, chỉ là hắn muốn gây dựng lại lần nữa thì phải bỏ ra chút công sức.
Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tốt nhất.
Từ lúc khởi điểm hắn đã xác định rất rõ ràng, muốn tranh với Yến gia thì nhất định phải có đường lui.
Hắn vốn không phải người thừa kế danh chính ngôn thuận của Yến thị, nên từ khi còn ở Yến thị hắn đã bắt đầu biết tích lũy, chuẩn bị công ty riêng cho mình.
Khi đó hắn dồn phần lớn tinh lực vào Yến thị, công ty nhỏ bên ngoài không thể có quá nhiều, cũng không thể không có, thứ nhất là không cần tiêu phí quá nhiều thời gian vào nó, thứ hai đó sẽ trở thành trợ lực cho hắn khi hết đường lui.
Vì thế ba cái công ty trước đều có ít nhiều cổ phần của người khác chi phối, hắn bán đi còn lấy được tiền, đương nhiên chẳng có gì đáng tiếc.
Mà cái nhỏ nhất này chính là đường lui cuối cùng hắn chuẩn bị cho mình, Yến Mạt học đại học 4 năm, nghiên cứu sinh ba năm, từ đó tới nay chưa từng ngừng học tập về mảng phần mềm.
Người hiện đại ai cũng sử dụng điện thoại, máy tính, chẳng cần quan tâm công ty sản xuất ra trò chơi hay phần mềm, chỉ cần cho ra sản phẩm đủ tốt thì dù đối thủ có thế lực lớn đến đâu cũng chẳng cản được mọi người sử dụng phần mềm hoặc chơi trò chơi ấy.
Về phần tại sao lại theo con đường này, vì ngay tại thời khắc hắn thua Yến Diệu đã xác định phải đối địch cùng Yến thị, có khi còn dính dáng tới cả thế lực khác.
Mặt khác, các loại hình công ty đều không đáng tin cậy, chỉ có phần mềm, dù hắn có thua đến trắng tay đi nữa, chỉ cần hắn có bọ óc này, tay còn có thể hoạt động để biên trình được phần mềm máy tính là đã đủ cơ hội cho hắn đứng dậy lần nữa rồi.
Hơn nữa, Yến Diệu và Chu Chu còn chưa đủ lợi hại tới mức khiến hắn phải trắng tay.
Chuyển nhượng ba công ty, bán nhà và xe dư đi, không hề khó khăn gom góp tiền, cũng chẳng cần vội vàng làm một ít phần mềm đơn giản để hồi tài chính cũng đủ thời gian cho hắn làm một vài chuyện cần thiết.
Hừ, Yến Mạt không ngăn được có chút trào phúng, Chu Chu là một ả đàn bà, dễ để tình cảm lấn át lý trí hắn còn có thể hiểu, nhưng Yến Diệu rõ ràng là một thằng đàn ông, ấy vậy cũng vì để tùy hứng Chu Chu tiêm thuốc phiện mà bỏ qua cơ hội khiến hắn trắng tay.
Đối với việc này, Yến Mạt bày tỏ: Thật đủ ngu.
Có điều chúng ngu dốt cũng tốt, vì chỉ kẻ ngu dốt mới có thể làm chuyện ngu xuẩn.
_25/8/2020_
Dứa: Các tiểu tiên nữ thất tịch vui vẻ nhé!ヾ(≧▽≦*)o.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...