12 giờ nhớ về em

Sau khi Chu Hựu Hựu và Phó Lâm thân thiết hơn, cô mới phát hiện người này không hề lạnh lùng như bên ngoài thể hiện.
Lâu lâu anh sẽ thốt ra vài lời nói khiến cô mặt đỏ tim rung, giống như trên xe buýt, sắc mặt không đổi nói câu đó xong sẽ đưa tay xoa đầu cô một cái, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Ngược lại là Chu Hựu Hựu, nghĩ ngợi lung tung, về đến nhà tinh thần vẫn không yên.
Mỗi ngày gặp anh ở trường, anh sẽ cười nhạt với cô, dáng vẻ chính nhân quân tử.
Nhưng Chu Hựu Hựu lại nhịn không được nghĩ tới nụ cười xấu xa đầy mặt kia.
Sau lần đó, mỗi buổi chiều tan học Phó Lâm sẽ cùng cô ngồi xe buýt về nhà. Đợi cô về tới cổng tiểu khu thì anh sẽ quay đầu lên xe về nhà.

Bọn họ không hề xa lạ như trước kia nữa.
Mà đám người bên cạnh Phó Lâm kia đã biết đến Chu Hựu Hựu, mỗi lần gặp cô trên đường sẽ chủ động chào hỏi cô một tiếng, “Ui, đây không phải là chị dâu sao? Chào chị dâu.”
Vì thế, một đám người lại ồn ào.
Mỗi lúc như thế này, Chu Hựu Hựu luôn ngại ngùng, không có mặt mũi nhìn ai, nhưng cô vẫn sẽ đỏ mặt gật đầu, tuy rằng cô cũng không quen ai trong bọn họ.
Có đôi khi, Phó Lâm ở chung với một đám bọn họ, chào hỏi đều là Phó Lâm khởi xướng.
Mỗi lần đi ăn, anh cũng sẽ trêu đùa cô, “Đồ chân ngắn, chạy nhanh lên không đồ ăn bị lấy hết đó.”

Như là trêu chọc, cũng có chút cưng chiều.
Chu Hựu Hựu liếc anh một cái nhưng cũng có ý tốt không nói thêm gì.
Thi học kì đếm ngược, Chu Hựu Hựu cũng tiến vào thời gian ôn tập ngày đêm. Cách kì thi còn có mấy ngày, mỗi buổi tối Chu Hựu Hựu và Phó Lâm đều cùng nhau làm bài tập.
Hai người cùng làm bài tập theo phương thức riêng, mỗi khi Chu Hựu Hựu có bài không hiểu sẽ gửi qua cho Phó Lâm, trong năm phút anh sẽ gửi tới đáp án hoàn chỉnh. Bình thường Chu Hựu Hựu đều hỏi anh những kiến thức liên quan đến toán lý hóa, anh cũng rất thần kì, mọi vấn đề đều có thể trả lời được.
Tối đó, Chu Hựu Hựu tò mò hỏi Phó Lâm: Cậu cảm thấy cậu có thể thi đứng nhất được không?
Face: Đứng nhất thì có gì tốt?
Hựu Hựu ầm ĩ: Có học bổng, còn có giấy chứng nhận vinh dự.
Face: Không lạ gì.
Hựu Hựu ầm ĩ: …

Đại khái là ý thực được giọng điệu mình không ổn, anh trả lời lại một câu.

Face: Không có năng lực này.
Nhưng theo Chu Hựu Hựu, Phó Lâm hoàn toàn có năng lực này.
Chu Hựu Hựu quan sát, thành tích toán lý hóa của anh thường xuyên đứng trong top ba, đây là chuyện thường xảy ra, nhưng môn học kéo thành tích anh xuống chủ yếu là ngữ văn, môn tiếng anh cũng không phải là vấn đề lớn.
Nghĩ một chút là biết, anh là kiểu người không thích làm bài tập, cũng không thích học thuộc bài. Hơn nữa, Chu Hựu Hựu biết, bài thi ngữ văn của anh viết cũng như không, lần nào cũng là 60 điểm hoàn chỉnh, chỉ vì anh lười viết.
Hựu Hựu ầm ĩ: Nhưng tớ lại cảm thấy cậu có năng lực này.
Face: Cậu rất hiểu tớ?
Hựu Hựu ầm ĩ: (╥_╥)
Hựu Hựu ầm ĩ: Cậu thử xem nha…
Face: Được gì không?
Hựu Hựu ầm ĩ: Cậu muốn gì?
Cách một hồi lâu, đầu bên kia trả lời.
Lúc này, Chu Hựu Hựu đang ở trong phòng tắm, đứng trước gương rửa mặt, điện thoại đặt trên bồn rửa tay, cô bất chấp tay mình đang ướt, híp mắt mở tin nhắn ra xem.
Cả người giống như hóa đá.
Face: Cho tớ hôn một cái.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui