Vài giờ sau, Nick và Rock đã đứng trên lối vào của điền trang Townsend Park. Nơi ở của bá tước Reddich là một ngôi nhà lớn và trang nghiêm, cao ba tầng, cửa sổ hình cung, vẻ bề ngoài của tòa nhà làm nổi bật quá khứ ấn tượng của ngài bá tước hơn là hoàn cảnh thực tại của nó.
Ngôi nhà khá yên tĩnh kích thích trí tò mò của Nick. Nó vừa là một ngôi nhà yên tĩnh không bóng người lai vãng, vừa có cái gì đó không hoàn toàn là đang ngủ, rất thú vị. Nếu bà chủ của Townsend Park là dấu hiệu nào đó, Nick sẽ đặt cược cho sự lựa chọn thứ hai. Nếu điều anh nghi ngờ là đúng, thì anh sắp tìm thấy cả hai cô gái mà anh đang tìm kiếm.
Đó là nếu anh được phép bước vào bên trong ngôi nhà.
Anh và Rock đang đứng ở chân bậc thang dẫn vào dinh thự, cầm dây cương trên tay, chờ đợi một người dẫn ngựa hoặc một người hầu để xác nhận việc họ đã đến trong vài phút qua.
Vào thời điểm này, điều đó dường như không xảy ra.
“Cậu có thấy chúng ta trông giống những kẻ ngớ ngẩn không?” Rock dài giọng, dẫn ngựa đến sát mép con đường, nơi anh ta có thể dựa lưng vào thành đá lớn dẫn lên cánh cửa vào nhà. Con ngựa đen dường như không đồng tình với chủ nhân của nó, gõ chân xuống mặt đất và khịt mũi nôn nóng.
“Chúng ta sẽ không giống những tên ngốc nếu không có khán giả nào gán cho chúng ta danh hiệu đó. Cô ấy không muốn chúng ta đến đây hôm nay. Nên cô ấy không thể bố trí người hầu để tiếp đón được.”
Rock ném cho Nick một cái nhìn thẳng thắn, “Tôi thấy tính kiên trì trong việc mong muốn cứu mạng cô gái có thể tự chăm sóc mình của cậu vẫn còn nguyên vẹn nhỉ”.
Nick lờ đi, ném dây cương cho người bạn rồi bước lên bậc thang, hai bậc một bước.
Rock đi theo và càng tò mò. “Cậu làm vậy là có ý gì?”
Nick quay đầu và đứng trước cánh cửa lớn bằng gỗ sồi và cười giễu, “Sao chứ, tôi định làm điều mà bất kỳ quý ông tốt bụng nào sẽ làm trong tình huống này. Tôi gõ cửa”.
Rock khoanh tay trước ngực. “Thật thú vị nếu không có điều gì xảy ra.”
Nick nắm lấy chiếc vòng sắt to treo trên cửa rồi đập vào cánh cửa tạo thành một tiếng vang rền báo hiệu, đồng thời cố gắng nhớ lại lần cuối anh sử dụng vòng sắt treo cửa.
Trước khi anh có thể xem xét trả lời câu hỏi đó, thì cánh cửa đã mở. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Nick nghĩ rằng cánh cửa tự bật ra, đến khi anh nhìn xuống thấy một đôi mắt nâu quen thuộc, ngự trị trên khuôn mặt của một cậu bé. Một cậu bé có khuôn mặt hệt lọ mứt dâu.
Nick hoàn toàn không biết xử lý tình huống này như thế nào, tuy nhiên, trước khi anh nói được điều gì, cậu bé đã tự xử lý theo cách của mình.
Cánh cửa đóng sầm lại một cách nhanh chóng như lúc nó mở ra.
“CÓ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐANG ĐỨNG TRƯỚC CỬA!”
Tiếng thét đủ lớn để vang qua cánh cửa dày bằng gỗ sồi một cách rõ ràng và Nick, ngạc nhiên, quay sang Rock để khẳng định rằng chuyện vừa mới xảy ra đây là có thật.
Bạn anh thì đang cười rung hết cả người.
“Tôi thấy cậu đang có được một sự trợ giúp tuyệt vời.”
Khi cười xong, Rock đưa tay lên để làm hòa. “Tôi cam đoan với cậu, ngay khi cậu chọc thủng được tuyến phòng thủ của lâu đài này, tôi sẽ hỗ trợ cậu từ phía sau.”
Nick quay lại phía cánh cửa, sau một lúc cân nhắc, anh áp tai vào lớp gỗ sồi đó, cứ như anh có thể nghe thấy chuyện gì đang diễn ra đằng sau nó. Rock lại bật cười và Nick vẫy tay ra hiệu im lặng, xác thực rằng anh nghe thấy những tiếng thì thầm điên cuồng phát ra từ bên trong ngôi nhà.
Lùi lại, anh chạm vào cái vòng sắt định gõ cửa một lần nữa thì bị ngăn lại. “Thưa ngài?”
Anh quay đầu thấy một cậu thanh niên gầy và cao lều nghều mặc chiếc quần dài đen, cùng chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo ghi lê xanh hơi bẩn xuất hiện ở góc bên của ngôi nhà. Cậu ta đội chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống gần hết trán và trong giây lát Nick tự hỏi tại sao người hầu này lại không bỏ mũ ra trước khi anh nhận ra rằng điền trang này thực sự bất thường.
“Chúng ta đến đây theo lời mời của quý cô Isabel.”
Cậu ta bước đến bậc thang và dừng lại. “Không phải ngài đến đây vào ngày mai sao?”
Bỏ qua hành vi láo xược đó – Khi nào thì anh nhận được một câu hỏi như thế từ người hầu? – Nick đáp, “Chúng ta đang ở đây.”
“Các ngài sẽ không gặp cô ấy ở trong đó đâu.”
“Cô ấy không ở nhà sao?”
Cậu ta giậm giậm gót chân, cân nhắc câu hỏi. “Cô ấy có nhà… nhưng không ở bên trong.”
Nick bắt đầu cảm thấy hơi tức giận. “Này chàng trai, tôi không hứng thú với các trò chơi đâu. Quý cô Isabel có ở trong đó hay là không?”
Người hầu mỉm cười, một nụ cười tươi tắn không giống người hầu nào. “Cô ấy không có ở trong. Cô ấy ở ngoài. Chính xác hơn, ở bên trên.” Cậu ta chỉ tay lên. “Cô ấy ở trên mái nhà.”
“Cô ấy ở trên mái nhà.” Chắc chắn Nick đã hiểu sai.
“Đúng vậy”, người giữ ngựa nói, “Tôi nên gọi cô ấy chứ?”
Câu hỏi kỳ lạ đó làm cho Nick mất vài giây để hiểu.
Rock thì không như thế. Không thể nén cười, người Thổ Nhĩ Kỳ nói. “Vâng, làm ơn. Chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu gọi cô ấy.”
Cậu bé lùi lại đến mép lối đi bên kia, hai tay khum lại thành cái loa và gọi to, “Quý cô Isabel! Cô có khách!”
Thế là Nick rời khỏi ngưỡng cửa ngôi nhà, Rock đứng cùng anh, dắt ngựa theo sau. Ngước nhìn lên, anh không dám chắc về điều gì sắp tới, không muốn chấp nhận rằng quý cô mà anh mới gặp hồi sớm lại đang ở trên mái của ngôi nhà cổ ba tầng vì bất kỳ lý do gì.
Xa xa bên trên, một cái đầu ló ra khỏi mép ngôi nhà.
Có vẻ như quý cô Isabel, thực sự, đang ở trên mái nhà.
Lạy Chúa. Cô gái đó rất muốn chết.
Trong giây lát cái đầu biến mất và Nick phân vân liệu anh có bị ảo giác. Khi nó lại xuất hiện, anh cảm thấy thất vọng vì cả buổi chiều hôm nay không nằm trong dự đoán của anh.
“Ngày mai ngài mới đến mà.” Một lời nói vang xuống phía anh, “Tôi không thể tiếp khách được.”
Rock bật cười và lên tiếng. “Xem ra chúng ta đã tìm thấy một người phụ nữ không cảm thấy cậu rất hấp dẫn rồi”.
Nick lườm bạn. “Cậu không giúp đỡ gì cả.” Dứt khoát quay đi không nhìn Rock, anh gọi lên, “Có vẻ như tôi đến hôm nay là việc tốt đấy, quý cô Isabel. Hình như nàng lại cần được cứu mạng.”
Nàng nở một nụ cười như thiên thần và vô cùng thân thiện. “Tôi đã sống sót hai mươi bốn năm mà không cần có người chăm sóc, thưa ngài. Hôm nay tôi cũng không cần.”
Nick có một khát khao mãnh liệt là kéo người đàn bà điên cuồng kia xuống và nói cho cô ấy biết việc cần có một người chăm sóc thì khủng khiếp lắm sao. Suy nghĩ này chỉ vừa chớm hình thành trong đầu anh trước khi phá hủy bởi hình ảnh của người phụ nữ xinh đẹp mềm mại trong vòng tay anh – lúc ban sáng – hoàn toàn phó mặc cho anh. Trong giây lát, anh để mình tưởng tượng ra hình ảnh tự nhiên, nàng gợi tình và khỏa thân như ý nghĩ bốc đồng của anh.
Anh lắc đầu xua đi hình ảnh đấy. Không có gì ở cô gái này như ý nghĩ bốc đồng của anh hết.
“Hãy nghĩ xem nàng đã suýt chết vào sáng này và bây giờ nàng đang gần như sắp ngã khỏi mái nhà, tha thứ cho ta nếu ta không đồng tình với sự chắc chắn của nàng”.
“Tôi không ở gần mép mái nhà trước khi ngài đến, thưa ngài Nicholas. Nếu tôi ngã, tôi sẽ rơi xuống đầu ngài.” Nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Có lẽ theo đúng nghĩa đen.”
Nàng lại biến mất và lúc này người giữ ngựa cười khúc khích. Nick ném cho cậu ta một cái nhìn ngạo mạn.
Rock lại cười, anh ta ném dây cương của cả hai con ngựa cho cậu bé. “Cậu có thể giữ chúng. Ta nghĩ chúng ta có thể ở đây một lát.”
Người hầu cứ đứng yên, vô cùng thích thú trước cảnh tượng đang phát sinh này.
Nick quắc mắt nhìn bạn. “Cô gái này đang cố gắng thách thức sự kiên nhẫn của một vị thánh. Cậu có nghĩ cô ấy quên rằng mình là người đã mời chúng ta đến ngôi nhà quái quỷ này không?”
Nàng thò đầu qua mép nhà một lần nữa. “Dường như là ngài vẫn nhớ điều đó. Hãy chú ý đến ngôn ngữ của mình, làm ơn.”
“Là lỗi của ta”, Nick nghiêng mình cúi đầu, “Ta không quen nói chuyện với một quý cô trên mái nhà. Ta cũng không nắm quy tắc ứng xử trong tình huống này”.
Nàng nheo mắt nhìn anh. “Thậm chí từ trên tầng ba, tôi có thể nói rằng ngài thật khôi hài.”
Anh lờ đi. “Có lẽ nàng nên nói cho chúng ta biết tại sao nàng lại ở trên mái nhà chăng?”
“Tôi đang học”, nàng nói, như thể đó là một câu trả lời bình thường.
“Học cách gần như tự giết chính mình lần nữa à?”
“Tôi phải nói với ngài bao nhiêu lần rằng tôi không tự giết chính mình!”
“Tôi xin phép sửa lại. Lần nữa. Nàng đang học cái gì?”
“Các kiến thức cơ bản của việc sửa mái nhà. Thực sự rất thú vị.” Nàng lại cười, lần này nàng cố ý.
Anh hít một hơi. Có phải nụ cười của nàng đã trở nên quen thuộc với anh không?
Sửa mái nhà?
“Xin lỗi, có phải nàng vừa nói rằng nàng đang sửa mái nhà không?”
“Chắc chắn rồi, mái nhà không tự sửa được, thưa ngài.”
Đáng yêu hay không thì nàng bị điên rồi. Đó là câu trả lời duy nhất.
Nick nhìn Rock, đang cười ngặt nghẽo giống như một chú hề. “Nick, cô ấy được một điểm.”
Và sự điên rồ của nàng rõ ràng có thể lây sang người khác.
“Quý cô Isabel, ta phải yêu cầu nàng xuống đây.” Isabel nhìn Nick một lúc lâu như thể chắc chắn anh sẽ rời khỏi trang viên nếu nàng vẫn ở trên mái nhà. “Ta muốn xem bộ sưu tập đá cẩm thạch của nàng và ta rất vui khi đánh giá chúng. Ta nghĩ nàng sẽ cảm thấy lời đề nghị rất hào hiệp này có thể chấp nhận được phải không nào?”
Isabel nhìn Rock, rồi cậu thanh niên giữ ngựa, đoạn thở dài nói. “Được rồi. Tôi sẽ xuống.”
Làn sóng niềm vui chiến thắng tràn qua người Nick ngay lập tức khi nghe những từ đó thốt ra. Anh đã khôi phục lại trạng thái bình thường cho cái góc nhỏ xíu của nước Anh này.
Ít nhất là kéo dài cho được đến khi nàng lại có một kế hoạch liều lĩnh điên rồ tiếp tục.
“Lara!”
Isabel tuột xuống qua cửa sổ gác mái nhà của dinh thự, chiếc quần ống túm dính đầy bụi trong lúc sửa chữa. Ném quyển sách đang dùng sang một bên, Isabel cột mái tóc ra sau và đi về phía cầu thang hẹp dẫn từ phía trên nhà đến khu vực của người hầu. Jane, người ở trên mái nhà cùng với nàng, theo sát phía sau.
“Jane, chị phải…”
“Tất cả sẽ sẵn sàng ngay khi cô cần”, người quản gia ngắt lời, khi họ vội vã đi dọc hành lang nhỏ dài dẫn đến cầu thang trung tâm.
Isabel gật đầu khi Jane tách ra, di chuyển về phía cầu thang, không dừng lại khi Lara hổn hển chạy lên cầu thang. Nhanh chóng mở cánh cửa phòng ngủ, Isabel khẩn trương lấy ra một cái váy mới từ tủ quần áo, cho rằng Lara theo sau nàng.
“Chị đã bảo người đàn ông đang tức giận kia đến đây vào ngày mai!”
“Có vẻ anh ta không chịu nghe.”
“Không! Anh ta không nghe! Em có nhìn thấy anh ta ở đó không? Cứ như chị không nên làm bất cứ điều gì trừ việc thêu thùa may vá và đợi anh ta đến vậy!”
Isabel cầm một chiếc váy màu cam mà nàng cảm thấy khá tôn dáng mình.
Không phải vì nàng cảm thấy thích thú khi Quý ngài Nicholas nhìn thấy nàng trong một chiếc váy dài ấn tượng.
Hoàn toàn không phải thế.
“Em không nhìn thấy anh ta”, Lara nói thêm, “Isabel, chị đang để tang”.
Isabel gầm lên và quay lại tủ quần áo, cao giọng. “Chị phải xuống đó với bộ đồ chị đã mặc! Điều đó sẽ giúp ích cho anh ta – và sự nhạy cảm đàn ông của anh ta – nhỉ!” Nàng kéo mạnh một cái váy xám và quay sang Lara. “Dĩ nhiên, đó không phải là vấn đề khi chị đang để tang. Khi em khăng khăng nhắc nhở chị.”
Khóe miệng Lara giật giật. “Dĩ nhiên là chị đúng. Nếu chị đi xuống gác trong chiếc quần dài, không nghi ngờ gì hành vi đó sẽ phá vỡ nghi thức để tang sẽ có thể làm Quý ngài Nicholas giật mình.”
Isabel chỉ một ngón tay về phía cô em họ. “Em thật chẳng hài hước gì cả.”
“Em sẽ hài hước hơn khi chị sạch sẽ.” Lara đứng dậy và đổ nước vào cái chậu rửa. “Em nghĩ chị nên đuổi anh ta đi. Chúng ta sẽ tìm cách khác để kiếm tiền.”
“Không. Em là người nhận ra dấu hiệu này mà. Người đàn ông đó là dấu hiệu rõ rệt nhất mà chị từng thấy. Chị sẽ bán bộ sưu tập đá cẩm thạch. Anh ta là câu trả lời.”
Isabel ném chiếc váy lên giường và đi về phía chậu rửa. Quý ngài Nicholas St. John là hy vọng duy nhất của họ và nàng đã ở trên mái nhà khi anh đến, lạy Chúa. Các quý cô thì không dạo chơi trên mái nhà.
Và, dĩ nhiên các quý ông cũng không hay lui tới nhà của các quý cô dạo chơi trên mái nhà.
Đó không phải là vấn đề nếu mái nhà cần được sửa chữa.
Hoặc quý cô đang được nói đến ở đây không còn lựa chọn nào khác.
“Sẽ là một phép màu nếu anh ta không khám phá ra tất cả những bí mật của chúng ta ngay bây giờ. Kate đã ra ngoài đó, cùng với anh ta. Chị đảm bảo anh ta và gã khổng lồ đi cùng đã phát hiện ra cô ấy là...” Nàng cúi xuống, vẫy tay vào không khí trước khi vỗ nước vào mặt.
“Vô lý. Chẳng phải trong nhiều năm qua chị đã dạy em một điều, đó là người ta chỉ quan tâm tới cái mà người ta muốn nhìn thôi à.” Lara quan sát khi nàng rửa sạch những vết bẩn trên mặt. “Điều quan trọng là ngài Nicholas nhìn thấy một quý cô trong con người chị, mà điều đó tại thời điểm này rất khó có thể thấy được.”
Isabel dừng lại. “Làm thế nào chị có thể thuyết phục anh ta nên ở lại đây?”
“Ừm, điều đó hoàn toàn có thể khi anh ta thấy chị quyến rũ.”
Isabel ngước nhìn cô em họ, những giọt nước chảy trên mặt nàng giống như những dòng suối nhỏ. “Không, có thể anh ta cảm thấy chị là một người đầu óc có vấn đề.”
“Điều đó cũng là một khả năng.”
“Lara! Em phải làm chị cảm thấy tốt hơn về tình huống này chứ.” Isabel lấy một chiếc khăn dài bằng vải lanh lau khô mặt, ngẩng mặt lên và hoảng hồn nhìn Lara. “Các cô gái. Trang phục của họ.”
“Jane đang sắp xếp mọi chuyện.” Lara cầm chiếc váy xám lên, ném vào đầu Isabel. “Chị không có thời gian ở đây đâu.”
Isabel quay lưng lại để Lara siết chặt những sợi dây đai của chiếc váy, Isabel vội cởi chiếc quần dài bên dưới chiếc váy. Ném miếng đệm áo bằng len nâu sang một bên, Isabel đi đến bàn trang điểm và kéo Lara đi cùng nàng.
Isabel thả mái tóc mình ra, chải chúng một cách thô bạo, cố gắng để chế ngự những sợi tóc xoăn đã rơi ra trong khi nàng ở ngoài trời.
Khi mặc xong váy, Lara cầm mái tóc trên tay, bắt đầu nhẹ nhàng chải. “Chị cần có một cô hầu.”
“Chị không cần. Chị có thể tự làm một cách hoàn hảo mà không cần có em. Chỉ là không nhanh thôi.”
“Chính xác đó là lý do tại sao chị cần một cô hầu.” Lara nói: “Chị có một ngôi nhà đầy các cô gái để giúp chị, Isabel, tại sao chị không chọn lấy một người theo hầu?”.
Isabel lắc đầu khi nàng nhìn Lara chải tóc trong gương, “Không có gì, chúng ta không còn thời gian”. Sau khi dừng lại giây lát, nàng trả lời câu hỏi. “Chị không thể làm điều đó. Chỉ là, họ chia sẻ công việc trong ngôi nhà này. Họ nấu ăn, họ lau chùi, họ chơi với James. Họ cảm thấy là một phần gì đó lớn hơn – một cộng đồng - điều mà hầu hết tất cả bọn họ chưa bao giờ cảm thấy trước khi đến ngôi nhà Minerva. Nếu ai đó là người hầu của riêng chị... thì, điều đó thật kỳ cục.”
“Vớ vẩn. Chị là con gái của một bá tước. Không ai có thể bực dọc với chị khi chị có một hoặc hai người hầu, Isabel.”
“Chị có người hầu. Đơn giản chị chỉ không có một cô hầu thôi. Và cũng không cần. Chúng ta vội vàng đi gặp một quý ông bảnh bao lần cuối là khi nào ?”
“Bảnh bao, anh ta à?”
Đúng vậy. Rất bảnh bao.
“Không. Không hoàn toàn. Hình như anh ta là một người đàn ông có rất ít sự hiểu biết về cả hẹn hò và những lời mời. Đáng lẽ ra ngày mai anh ta mới cần đến!” Isabel nhìn Lara khi cô cài một chiếc trâm nhỏ lên búi tóc phía sau đầu. “Tốt rồi. Chị không thể chần chừ thêm được nữa.” Nàng đứng dậy, quay lại nhìn em họ và vuốt thẳng chiếc váy. “Trông chị thế nào?”
“Rất nghiêm trang. Hoàn toàn không giống một quý cô vừa mới sửa mái nhà.”
Isabel hít thở sâu. “Tuyệt vời.”
“Chị biết mà, chị không cần phải làm điều này.”
“Ý em là gì?”
Lara khẽ thở dài. “Chị không cần phải bán bộ sưu tập đá cẩm thạch. Chúng ta sẽ tìm cách khác.”
Isabel quay đi trong giây lát khi nàng cố gắng hít thở sâu. “Chúng ta không cần chúng. Chúng không phục vụ ục đích gì ở đây.”
“Chúng không phục vụ cho bất kỳ mục đích gì ở đâu. Nhưng chúng là của chị, Isabel.”
Như thể nàng cần được nhắc nhở.
Isabel gượng cười, không để bản thân mình suy nghĩ kỹ lưỡng về quyết định đó. “Chúng là hy vọng cuối cùng của chúng ta. Chúng là hy vọng cuối cùng của ngôi nhà Minerva. Chị sẽ bán chúng.”
Nàng thẳng vai, băng qua phòng và bước ra hành lang, nơi James, Jane và Gwen đang chờ.
“Isabel!” James vui mừng nói, nhào đến chỗ nàng. “Có một người đàn ông đang đứng trước cửa!”
Isabel không thể ngăn khóe môi nhếch lên thành nụ cười mỉm vì vẻ mặt ngạc nhiên của em trai. “Ừ, chị biết.”
“Anh ta rất cao.” Lời nhận xét đó làm trái tim Isabel giật mạnh. Dĩ nhiên, James sẽ để ý - vì tại ngôi nhà Minerva, sự xuất hiện của đàn ông là kỳ lạ và hiếm hoi. Và cậu bé mười tuổi sẽ nhanh chóng thu thập mọi thông tin về vị khách nam đó mà cậu có thể.
James cần có một người đàn ông.
Isabel gạt bỏ ý nghĩ đó sang một bên.
“Đúng vậy, anh ta rất cao.” Nàng đồng ý, xoa xoa mái tóc vàng mềm mượt của cậu em trai. “Cao hơn bình thường. Như bạn của anh ta.”
“Có hai người sao ?” Miệng James há hốc. Cả Gwen cũng vậy. “Họ đang làm gì ở đây?”
“Chị mời họ đến đây.” Isabel trả lời, di chuyển đến cầu thang.
“Tại sao vậy?” Câu hỏi của James thể hiện chung sự tò mò của nhiều người đang đứng ở hành lang.
Nàng quay lại. “Được rồi, một người trong số họ rất thông minh, có khả năng đánh giá các bức tượng Hy Lạp. Chị nghĩ chúng ta có thể nhờ anh ta giúp.”
“Em hiểu rồi”, James gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng nàng biết chắc là cậu bé không thể hiểu được. “Vậy họ sẽ không đến đây để đưa chị đi.”
“Thánh thần ơi! Không đâu!” Isabel nhìn về hướng cầu thang. Quý ngài Nicholas có thể đợi thêm vài phút. “Không ai đến để đưa chị đi đâu cả.”
“Chị không cần em giúp sao ?”
Isabel phải nhịn cười trước giọng điệu nghiêm túc của James. “Không. Chị hoàn toàn an toàn.”
“Và cả những người khác chứ?”
Isabel chớp mắt ngạc nhiên trước sự quan tâm của James. “Không cần ai giúp đâu, tình yêu của chị. Không phải hôm nay.”
“Nhưng chúng tôi đã rất hạnh phúc khi cô đã bảo vệ chúng tôi.” Gwen mỉm cười.
“Cô là người bảo vệ tuyệt vời.”
“Đúng vậy”, James đồng tình. “Chúng tôi thật may mắn khi sống cùng với cô, thưa quý cô.”
Lồng ngực James phập phồng và Isabel cười rạng rỡ vì sự tự hào của cậu bé. Hầu như thế. Nhưng lúc này quý ngài to lớn trong phòng khách đã thấy rất khó chịu. “Và ngay bây giờ, chị phải đi thuyết phục người đàn ông ở trước cửa tin rằng chúng ta không phải là nhà thương điên dù thoạt nhìn có vẻ như thế thật.”
“Một kế hoạch tuyệt vời.” Lara cười toe toét nói.
“Đúng vậy, chị cũng nghĩ thế”, Isabel bước về phía cầu thang trước khi quay lại. “Georgiana”, nhắc đến cư dân mới nhất của trang viên này, nàng hỏi. “Cô ấy đâu rồi?”
“Trong thư viện. Cô ấy sẽ không bị ai bắt gặp.” Jane cân nhắc mọi việc.
Isabel khẽ gật đầu. “Tuyệt. Tôi sẽ đến gặp các vị khách mời của chúng ta.”
“Có ai mời anh ta vào không? Sau khi James đã đóng sầm cửa trước mặt anh ta?” Gwen hỏi.
Isabel tái mặt. “Ôi, không.” Nàng nhìn từng khuôn mặt, miệng há ra vì sốc. “Ôi, không!”
Nàng đi nhanh xuống cầu thang, lờ đi cơn đau âm ỉ ở mắt cá chân.
Chúa ơi. Anh ta sẽ tức giận.
Nếu anh ta vẫn ở đó.
Anh ta phải ở đó. Anh ta là hy vọng duy nhất.
“Chị ấy nói anh ta rất bảnh bao”, Lara nói thầm nhưng quá to khi họ đi xuống cầu thang.
“Chị không có.”
“Bây giờ thì có phải cô đang nói đến không nhỉ?” Jane hỏi.
“Tôi đang nói đến những người đàn ông bảnh bao theo nghĩa lớn hơn.”
“Tốt, đó sẽ là trường hợp này”, Jane đáp, “Cô hãy cân nhắc hai người đàn ông bảnh bao đến từ một nơi xa xôi”.
Lara bật cười. Isabel nghĩ đến việc đẩy tất cả bọn họ xuống dãy bậc thang kế tiếp.
“Thật không tốt khi tất cả hy vọng về bài học đầu tiên đều bị ném ra ngoài cửa sổ.” Gwen rầu rĩ nói.
Isabel quay lại nhìn nàng chạm chân đến tầng trệt. “Điều đó nghĩa là gì ?”
Gwen lắc đầu. “Không gì cả, đơn giản là bài báo mới nhất của tạp chí Pearls & Pelisses đã gợi ý về tình huống này...”
Jane khịt mũi hoài nghi.
“Dừng lại.” Isabel đưa một bàn tay lên. “Tôi không có thời gian cho chuyện đó, Gwen.”
“Nhưng nó nói…”
“Không. Dù thế nào đi nữa tôi cũng phải xin lỗi và dẫn ngài! Quý ngài Nicholas đi xem bộ sưu tập đá cẩm thạch.”
Isabel quay ra cửa và Regina, một người hầu, với lấy nắm cửa. Hít thở sâu, Isabel nói, đầy bối rối, “Anh ta vẫn ở đó không? Mở cửa đi”. Sau đó, “Đợi đã”, Nàng quay lại phía Gwen. “Tính đi tính lại, tại thời điểm này tôi cũng cần có sự giúp đỡ gì đó. Bài học lố lăng đó là gì?”
Gwen gợi lại trí nhớ. “Bài học đầu tiên: Đừng cố gắng tỏ ra quá mạnh mẽ trong lần gặp đầu tiên.”
Isabel dừng lại, cân nhắc lời khuyên và lần đầu tiên nàng gặp Quý ngài Nicholas. Và lần thứ hai nàng gặp Quý ngài Nicholas. “Được rồi, chắc chắn tôi đã phá hỏng bài học đầu tiên đó.”
Khi cánh cửa bắt đầu mở ra, nàng xua tất cả bọn họ ra chỗ khác.
“Trốn đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...